Batsat(P2) Đội Thiếu Niên Tình Báo Bát Sắt Năm Xưa, Đội Thiếu Niên Tình Báo Bát Sắt

55 năm về trước, bởi sự gan dạ, cơ trí, hầu như cậu bé xíu liên lạc tuổi đời trường đoản cú 12 mang đến 15 của Đội thiếu hụt niên tình báo chén Sắt vẫn lập nên những chiến công đặc trưng xuất nhan sắc với nhiệm vụ mở đường kín đáo trở về thành phố hà nội Hà Nội.

Bạn đang xem: Đội thiếu niên tình báo bát sắt


Phố phường bùng cháy cờ hoa chào đón 1010 năm Thăng Long-Hà Nội hà thành thời nón rơm và tem phiếu các hiện vật đính với Ngày Giải phóng hà nội lần đầu được bày bán

Họ là những người dân đặt lốt chân đầu tiên trong bé đường kín trở về Hà Nội, mở đầu cho sự có mặt của một chiến tuyến thầm yên ổn trong lòng hà thành tạm chiếm.

Trước đó, nhận nhiệm vụ lãnh đạo Công an quận VI giao, chỉ với loại la bàn trong tay, 5 thiếu niên lò mò trong đêm tối, đi qua những cánh đồng, làng mạc, bến bãi tha ma, đồn bốt địch, đông đảo hố chôn bọn sau nạn đói năm 1946 nhằm tìm lối đi kín đáo đưa đón cán bộ ra vào nội thành của thành phố hoạt động. Những anh hùng nhỏ tuổi lúc ấy, giờ hầu như đã qua tuổi chén bát tuần, bạn còn, fan mất.

Ông Phạm win - một trong các năm “chiến sĩ” của Đội thiếu niên tình báo là tín đồ còn giữ giữ được nhiều kỷ niệm, bức ảnh, bút tích, thư từ… về rất nhiều đồng chí, bạn thân trong Đội bát Sắt năm xưa.

Từng chiếc thư, từng bức ảnh đều được bác bỏ gói ghém cẩn thận, ghi chú và thu xếp theo các sự kiện, năm tháng. Cam kết ức của bác về đông đảo ngày tháng võ thuật trong Đội chén bát Sắt, về phần đa thiếu niên trong đội mở đường bí mật vào Hà Nội trong khi vẫn nguyên lành như thuở nào…

Ông trung khu sự: “Từ khi còn là 1 cậu bé bỏng 12 tuổi cho đến khi mắt đang mờ, tôi vẫn luôn hiến đâng và hướng đến Thủ đô”.

Những người sở hữu tấm bạn dạng đồ bí mật

Khi được hỏi về cam kết ức phần đông ngày đầu tiên kín đáo tiến về thủ đô hà nội trong đêm, ông Phạm win vẫn không ngoài bồi hồi.

“Nhiệm vụ của bọn họ là đề xuất tìm đường trở lại, gắng nhân dân, dựng cơ sở, sẵn sàng cho ngày về giải hòa mai sau. Trước mắt, phải gồm một con đường riêng biệt, chọc trực tiếp vào ngoại ô phía Nam, tạo ra một lối đi kín đáo, thuận lợi cho vấn đề dẫn chuyển cán cỗ đi về hoạt động. Nó là quan trọng của trái tim binh đao truyền vào cơ thể Thủ đô đang tạm bị chiếm”.

Giao trách nhiệm xong, Anh Cả tiễn 5 nhóm viên mang đến Đền Lừ, giao mang lại đội trưởng là bác Trần Vân một chiếc la bàn cùng nhắn nhủ: “Chuyến đi đêm nay của các em sẽ lấn sân vào lịch sử chính vì các em là phần đa người thứ nhất đặt chân vào Thủ đô tp. Hà nội tạm chiếm, cũng là người của phòng chiến thứ nhất trở về Hà Nội. Và những em phải luôn luôn nhớ rằng đêm hôm nay của các em là 1 trong những đêm quan yếu quên được”.

Kể mang đến đây, ông thắng rơm rớm nước mắt: “Câu nói của anh Lê quang quẻ Hòa đã khiến chúng tôi, mãi mang lại tận về sau vẫn luôn ghi lại và và đúng là không thể nào quên được!”.

Đêm hôm ấy, trời mưa như loại trừ nước, 5 trinh sát liên lạc nhỏ dại tuổi với chiếc quần áo mỏng tang, đôi bàn chân trần, trong fan chỉ bao gồm mỗi túi gạo rang để làm lương khô và một loại la bàn để xác định phương hướng sẽ tiến về Hà Nội.

Họ so bì bõm bên trên bờ ruộng mấp mô, trơn bùn suôn sẻ trượt, lúc thì trượt chân vấp ngã lộn xuống một luống rau củ muống, dịp lại sa lầy xuống ruộng bùn sâu và làm mất đi chiếc la bàn, rồi có những lúc lại phi như bay qua các bãi tha ma, mọi cánh đồng hoang đầy cỏ ngây ngô ở Lạc Trung.

Ông Phạm thắng say sưa kể về đêm mở đường trước tiên với niềm hoan hỉ như được sinh sống lại hầu như ngày tháng cũ.

Khi được hỏi lúc đó mọi người dân có sợ không - sợ đêm tối, hại địch bắt, ông cười: “Lúc đó shop chúng tôi thấy vinh hạnh lắm, vì được gia công một trách nhiệm to béo như thế. Nhưng trẻ em mà, phải tôi thấy háo hức vô cùng và cảm giác như đang thực hiện một chuyến phiêu lưu. Đương nhiên cũng có lúc shop chúng tôi sợ, phần đa nỗi sợ hết sức trẻ con thôi, hại ma, hay tranh cãi nhau vì mất la bàn, hại không khẳng định được phương hướng”.

Chân dung ông Phạm thắng thời trẻ. (Ảnh: NVCC)

Qua Lạc Trung, vào xóm Quỳnh Lôi, những cậu bé xíu thoăn thoắt luồn qua lỗ tường đục, công ty nọ xuyên nhà kia vào trung thực bụng phố. Vừa đói vừa rét, cả đội vào một trong những ngôi nhà hoang nghỉ qua đêm.

Những ngày sống trong tâm địa địch

Khó rất có thể kể không còn những việc mà những thiếu niên tình báo của Đội chén Sắt có tác dụng được trong 2 năm mở con đường về thủ đô hà nội để xuất hiện trận tuyến tình báo thầm lặng trong thâm tâm Thủ đô.

Trong đêm tối các đội viên đã bơi lội qua hồ gươm để cắm cờ Tổ quốc tột đỉnh tháp Rùa nhân ngày kỷ niệm cách mạng tháng Tám năm 1948, rải truyền đơn, dán áp phích dọc Phố Huế - Hàng bài nhân kỷ niệm sinh nhật Bác.

Đội còn gửi lệnh của bạn bè Phùng nạm Tài - tứ lệnh quân sự chiến lược Liên khu 2 cho Tiểu đoàn 202 rút khỏi vòng vây của địch làm việc khu học xá nước ta (nay là phố Bạch Mai - Hà Nội); gửi ông è cổ Quang Cơ - quân báo viên q6 bị lạc trở về đơn vị chức năng (sau này ông Cơ trở thành Ủy viên trung ương Đảng, trang bị trưởng cỗ Ngoại giao); dẫn đường cho một tiểu đội Quyết tử vào nghiên cứu đánh địch ngay trong tâm Hà Nội...

Tấm bia Tuyên thệ của Đội thiếu hụt niên tình báo chén Sắt tại khuôn viên ngôi đình thôn Huỳnh Cung. (Ảnh: NVCC)

Đặc biệt Đội đã gửi thư của chưng Hồ, Đại tướng mạo Võ Nguyên gần cạnh và các lãnh đạo nhằm mời các nhân sĩ, trí thức, thoát ra khỏi vùng trường đoản cú do, không bắt tay hợp tác với Pháp, không gia nhập lập tổ chức chính quyền bù nhìn. Cũng nhờ vậy, những giáo sư Hoàng Xuân Hãn với vợ, bác sĩ Phạm Biểu Tâm, Phạm tương khắc Quảng, è Văn Lai, những luật sư Vũ Văn Hiền, Nguyễn táo tợn Hà, Bùi Tường Chiểu… vẫn đi theo cách mạng.

Đội thiếu hụt niên chén bát Sắt đã trực tiếp chuyển ông Phan tự khắc Hòe, nguyên đổng lý văn phòng công sở của Bảo Đại cùng hai nam nhi cùng vợ ck kĩ sư - vật dụng trưởng Bộ giao thông Đặng Phúc Thông vượt vòng vây địch lên chiến khu Việt Bắc, được bác bỏ Hồ reviews là một thắng lợi.

Đội còn tổ chức xử tử hình thương hiệu việt gian Paquet (Lê Hữu Bá Kế) tại nhà riêng; nắm add nhà riêng, quy luật hoạt động của tên việt gian đầu sỏ Trương Đình Tri - chủ tịch Hội đồng an dân Bắc Kỳ để lấy đường mang đến lực lượng của ta tiêu diệt…

Khi hỏi về chân thành và ý nghĩa của số đông chiến công to mập mà Đội chén bát Sắt làm được trong nhì năm hoạt động ngắn ngủi, ông chiến hạ không ngoài tự hào, nhắc lại lời của nguyên đồ vật trưởng sở tại Bộ Nội vụ Phạm trung khu Long reviews đây là 1 đội quân bí mật của lực lượng phòng chiến tạo sự kỳ tích, khiến cho kẻ thù vô cùng kinh ngạc, rất cần được đưa vào tiểu thuyết, vào kế hoạch sử:

“Tôi được nghe các bằng hữu công an kể lại là ngay cả sau thời điểm đọc được cuốn sách về đội tình báo chén bát Sắt tôi viết thì Sở mật thám Liên bang đã bất ngờ trước việc Việt Minh lại dùng trẻ con làm công tác tình báo từ trong lòng của chính phủ nước nhà Liên hiệp Pháp Việt như vậy.

Sau này, tất cả dịp mang lại kho báo sinh sống Thư viện tw (Thư viện Quốc gia), tôi tất cả đọc lại hết những những số báo hồi đó, trong những số ấy có một bài bác đăng trên báo Thời new với title “Những Việt Minh con làm náo động trung tâm trí của bạn Pháp”. Điều này chứng minh Việt Minh ta đã sử dụng toàn cục lực lượng trong quần chúng để tham gia vào phòng chiến. Đấy chính là cái ý nghĩa sâu sắc của cuộc nội chiến toàn dân, trọn vẹn của nước ta”.

Chiếc la bàn luôn hướng về Tổ quốc

55 năm sẽ qua đi, 5 nhóm viên thuở đầu của Đội thiếu hụt niên tình báo chén bát Sắt hầu như đã mất, chỉ còn lại ông Phạm Thắng.

Ông phân tách sẻ: “Hai năm làm cho tình báo thiếu niên là một ấn tượng quá đỗi đặc biệt. Nó khiến mình như trải qua đôi mươi năm. Đó là quãng thời hạn rèn giũa cho doanh nghiệp nghị lực, sự nhanh nhẹn, sự thông minh, sự linh hoạt nhằm sau này cửa hàng chúng tôi trở thành những chiến sĩ thực thụ, xông pha sinh sống chiến trường”.

Xem thêm: Ná Cao Su Giá Rẻ 10K Bản Vẽ Ná Cao Su Gỗ, Top 66+ Về Hình Vẽ Ná Cao Su

Sau khi rời đội chén bát Sắt, các thành viên cũng khá được chuyển vào những đơn vị không giống của Công an Hà Nội, hoặc vào quân nhân rồi bặt tin nhau, mãi mang lại năm 1987 new được gặp mặt lần nữa. Tuy nhiên dù sau ngần ấy năm, tín đồ nào cũng biến đổi cả, chỉ tất cả sự không còn mình cống hiến cho Tổ quốc, cho thành phố hà nội là vẫn vẹn nguyên.

Năm 2012, ông Phạm chiến thắng cùng lũ là hầu như đội viên chén Sắt hồi trước được trao tặng ngay danh hiệu nhân vật lực lượng thiết bị nhân dân.

Sau khi về hưu, ông vẫn tích cực và lành mạnh tham gia những công tác trên địa phương, làm túng bấn thư đưa ra bộ Đảng rồi kiêm cả Tổ trưởng tổ dân phố. Mặc dù tuổi đang cao, ông vẫn mong được đóng hiến đâng lực nhỏ bé của chính mình cho quê hương, đất nước.

Những thư từ, bút tích về phần lớn đồng chí, anh em trong Đội bát Sắt năm xưa được ông
Thắng cất giữ cẩn thận. (Ảnh: NVCC)

Ông ngậm ngùi: “Có lẽ, tôi cũng là 1 người như mong muốn khi còn sống nhằm được kể lại mẩu chuyện này, để những thế hệ trẻ sau đây biết được tuổi trẻ em của shop chúng tôi là như vậy, đã nỗ lực hết sức để gia công đúng như lời dạy của Bác. Với dù nhã nhặn đến đâu, tôi cũng cảm xúc rất từ hào”.

Nhưng tôi luôn luôn nghĩ rằng, vượt khứ là nằm trong về định kỳ sử. Cho dù quá khứ anh có tốt đẹp bao nhiêu, mà bây giờ anh sống không xứng với mẫu quá khứ từ hào ấy, thì bản thân anh cũng chỉ là 1 trong những con người bé dại bé khoảng thường. Tôi có lưu ý đến như vắt nên kể từ lúc về hưu, tôi đã cố gắng tham gia những công tác làm việc địa phương.

Tôi muốn minh chứng một điều rằng, quá khứ của mình, có thể tạm gọi là một trong những quá khứ tốt nhưng nếu như tuổi già mình không sống xuất sắc thì vượt khứ ấy mãi sau cũng chỉ với hoài niệm thôi. Đó chính là những trọng điểm niệm của tôi”.

Trên con đường mở lối tiến về hà thành tạm chiếm, loại la bàn chỉ hướng đã rơi mất tức thì trong đêm, nhưng các thiếu niên của team tình báo bát Sắt vẫn search đúng đường và ngừng nhiệm vụ.

Con mặt đường của 5 team viên chén bát Sắt đang đi không chỉ là tuyến đường mòn mở lối mang đến quân ta trở về Hà Nội hoạt động bí mật, nó còn là tuyến phố của ý chí, tinh thần luôn luôn một lòng hướng đến Thủ đô.

Không buộc phải một mẫu la bàn di động cầm tay nào cả, chính sự gan dạ, thông minh cùng lòng yêu nước quả cảm mới là mục tiêu giúp những thiếu niên hồi trước tìm ra con đường hướng về thành phố hà nội và xa hơn chính là hướng về giang san trong suốt hành trình sau này.

Sống lại cam kết ức hà nội thủ đô qua triển lãm hội họa trực tuyến đường

Cách mạng mon Mười Nga - cuộc giải pháp mạng béo tốt nhất của quả đât
*

*

Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.30 tháng Bảy, 2023, 07:13:02 am
1 Giờ1 Ngày1 Tuần1 Tháng
Vô hạn
Đăng nhập với Tên truy vấn nhập, Mật khẩu cùng thời gian tự động thoát

Lịch sử quân sự chiến lược Việt Nam> Thư viện lịch sử vẻ vang Quân sự Việt Nam>Văn học chiến tranh (Các quản trị: Giangtvx, macbupda)>Đội thiếu niên tình báo chén bát sắt
In
*
Tác giảChủ đề: Đội thiếu niên tình báo chén bát sắt (Đọc 39361 lần)
0 Thành viên cùng 1 Khách đã xem chủ đề.
Tuong
Linh

Thành viên
*
Bài viết: 874
*

*

Giữa cánh đồng phía nam thủ đô hà nội nhô lên một lùm cây um tùm, rậm rạp. Ẩn trong số đó là một ngôi đền khét tiếng linh thiêng. Ngày rằm, mùng một, những người sùng bái tín ngưỡng lui tới tràn trề cúng lễ.Ngôi đền nằm bên dòng sông tô Lịch, con sông có hàng ngàn năm lịch sử, với nhiều thần thoại cổ xưa thần kì. Phổ biến quanh ngôi đền trải ra bạt ngàn một màu xanh tươi mát. Mọi rặng mía Lừ xanh thơm mùi hương mật, hầu hết luống cải bắp cuộn chặt blue color dịu dàng, mọi củ su hào tròn căng che phấn trắng xanh, các chiếc hoa lơ trắng sáp thân vồng lá biếc xanh khoẻ khoắn. Từ lúc tiếng súng vang cồn nội thành thành phố hà nội và càng ngày càng bùng lan dữ dội, đền rồng Lừ tắt nguội đèn hương. Màu xanh lá cây chết dần dần trên cánh đồng hoang dại. Lời đồn thổi về hồ hết bóng ma lộ diện ở đền rồng Lừ truyền đến các làng xung quanh gây phải bao điều tởm hãi. Tín đồ ta nói, đêm đêm, độc nhất vô nhị là gần như đêm mưa rét, từng tốp láng ma phệ bé, đàn ông, lũ bà anh em lượt kéo về tụ tập quanh đền, lượn lờ nhảy múa hoặc ngồi phụ thuộc vào nhau khóc than thảm thiết. Tín đồ ta quyết đoán rằng chính là oan hồn của đồng bào chạy tản cư bị bom đạn giặc Pháp giết hại hiện lên báo oán. Bạn ta kể cho nhau nghe, vào khoảng trời đang sáng rõ phương diện người, vẫn tồn tại những láng ma black trũi bò lên ngọn cây gạo cao tít sau đền, ngồi đung đưa như tấn công võng hàng tiếng đồng hồ. Đền Lừ bất chợt trở bắt buộc rùng rợn, xa lạ.Đêm nay, ở đền rồng Lừ bỗng dưng lại xuất hiện nhiều bóng đen bí hiểm, trong đền rồng thỉnh phảng phất loé lên một tia đèn pin hết sức mảnh. Ánh đèn sáng sủa khoảnh khắc, rọi nhanh lên tấm bạn dạng đồ trải dưới đất. Gồm có tiếng lào xào nho nhỏ... Từ cửa đền Lừ vụt ra năm nhẵn đen, nối hàng một, bước bì bõm bên trên bờ ruộng khấp khểnh láng bùn trơn tru tuột. Bầu trời như loại vung lớn lao úp chụp màu đen xuống phương diện đất. Mưa rây hạt hầu hết đều, lịch sự xuân rồi cơ mà vẫn dai dẳng cái không khí lạnh của mùa đông. ăn nhịp gió rét ào về, xoáy vào hồ hết cột điện xiêu vẹo giữa đồng, vạc tiếng rít vi vu 1-1 điệu, huyền bí. Phía hà nội thủ đô hắt lên một quầng sáng năng lượng điện đỏ bầm. Ở đó, chốc chốc lại rộn lên từng loạt súng máy ùng ục, xen lẫn tiếng nổ lớn uỳnh oàng như trống cầm canh vang vọng.Bóng đen đi đầu thỉnh thoảng dừng lại định hướng, mấy tín đồ sau lỡ bước xô giúi vào nhau. Đường bờ ruộng quanh teo gấp khúc, bùn trơn tru nhầy nhụa, nhưng không ai lội tắt xuống ruộng trồng color để lựa chọn lối đi dễ dàng. Đôi lúc, một bạn trượt chân xẻ lộn xuống một luống rau sẽ đâm vồng già cỗi, gấp vùng tức thì dậy, rước tay nâng nhẹ hầu hết cây rau củ bị đổ để xoá vết vết.Đến một cái gò nổi rầm rịt mồ mả, hốt nhiên người đi đầu dừng lại, cúi lom khom chú ý về phía trước, cả năm bóng đen cùng ngồi thụp xuống. Có tiếng khịt khịt mũi, tiếp theo sau là một tiếng nói thì thào:- dường như có mùi thuốc lá thơm?
Im yên giây lát...- dò la xem!Một bóng đen đứng vụt dậy, dang tay vung dạn dĩ về phía trước. Hòn khu đất rơi bịch xuống ruộng. Yên ổn lặng.- Ngửi nhầm đấy, đi đi thôi! chú ý đề chống cả trạm cảnh giới của ta nữa đấy.Năm bóng đen lại băng mình len lỏi thân đám mồ mả, rồi mất hút như hoà rã trong tối tối.Dẫn đầu team hình là 1 trong những chú bé xíu tóc húi cao dựng đứng. Chú bao gồm cái nốt con ruồi đen mặt mép, miệng thời điểm nào cũng như sắp cười. Đang đi dẻo chân, chú bị bạn đi sau kéo áo, hỏi nhỏ:- Chức này, bao gồm phải lửa tê không?
Theo tay bạn chỉ, Chức thấy một đốm lửa xanh chấp chới phía trước. Ra vẻ dày dạn và từng trải, Chức nói:- Ma trơi đấy! Lửa không nhảy đầm múa cầm cố đâu. Cứ đến gần là nó vươn lên là mất. Kệ nó!Chức biết rõ cậu trung tâm này còn tin gồm ma và siêu sợ trơn tối, nên trả lời trêu bạn. Quả nhiên Tâm bước chậm lại, đi nép vào chú nhỏ bé thứ ba, nói thầm:- Thân ơi, ma ngươi ạ! Tao... Tiểu ra quần rồi.Thân đẩy tay vào sườn lưng bạn:- Đi đi! Mót thì nhịn chứ lị, chưa chi đã “quấn ra đài”.Nghe Thân nói, trung ương thấy ngượng, hai sở hữu tai nóng ran, loại ngứa lan cho tới đỉnh đầu...
Trong thừa trình chuẩn bị cho chuyến hành trình đêm nay, trung tâm cùng bạn bè đã gượng nhẹ lí cả buổi về câu hỏi nên đi ngày hay đi đêm.- Đi đêm là lén lút vụng về trộm, nhỡ địch nắm được thì bảo gắng nào đến nó tin? Cứ đàng hoàng xuyên quốc lộ số Một nhưng về, làm tựa như những đứa trẻ long dong lạc mất bố mẹ lại hoá hay.Lí lẽ ấy của trung khu tưởng như đứng vững, nếu không có Chức nhảy vào cuộc tranh luận. Chức nói bốp chát:- Tớ nói thật, mặc dù cho là vì trách nhiệm đi nữa cũng đừng vỗ ngực ta trên đây “dinh tê” về tề. Vậy nhục lắm, đậy mặt vẫn hơn. Mấy lại cánh mình chưa hẳn chỉ tránh nhỏ mắt của địch. Tớ xin hỏi, đi buổi ngày mà bị công an cảnh giới của ta bắt duy trì thì cậu khai ra sao nào?
Thân chú ý vào Tâm, thêm vào một trong những câu:- Đằng ấy quên à, mang một chiếc cây bút chì xanh đỏ, một miếng gương nhỏ mà còn bị du kích nghi là mật hiệu với giặc. Nạm mà đằng ấy đòi công khai “dinh tê” ban ngày thì mạnh mẽ thật.Tâm nín thinh và giây phút xoay ngược hẳn lại ý kiến của mình, cậu ta tuyên bố:- chưa phải tớ sợ ma gì hết. Tớ sẽ xông pha đêm tối cho những đằng ấy biết tay.Bây giờ là thời điểm thử nghiệm lời tuyên cha ấy, và lại bị bạn reviews sợ ma cho đái ra quần thì không còn thể thống gì nữa. Giá bán như thời điểm khác, tâm gân cổ ngay: “Tớ nhưng mà sợ ma à, đừng khinh!”, nhưng bây chừ Tâm lặng im, vứt mũ nồi gãi đầu sồn sột.Bất chợt, trường đoản cú phía trái hướng đi, vun vút lao lên ba quả pháo sáng. Hoàng Quyên đi cuối cùng vượt lên vài cách nói như ra lệnh:- Tản nhanh, ngồi xuống!Ánh sáng sủa loang loáng kì ảo soi rõ mớ tóc chờm bờm hơi quăn với nét mặt bình thản của Quyên.Tâm ngồi cạnh khẽ làu bàu:- Đốt sáng mang lại đỡ hại du kích chứ gì. Quân hèn như cáy.Nói rồi trọng điểm lại gãi đầu.Biết bạn vẫn giận vị câu nói đùa vừa rồi của mình, Thân nhích sát Tâm, làm lành:- Mai vào trong ấy, tớ lại kiếm nhựa quả chuối xanh xát mang lại đằng ấy vài ba bận nữa là khỏi.Tâm bị hắc lào bạch biến ăn trụi từng mảng tóc tròn xoe, suốt ngày cu cậu cứ sùm sụp mẫu mũ nồi trên đầu. Chẳng là hồi làm thám thính mặt trận khu vực Mê Linh, vai trung phong thường ngâm mình trong nước dưới ao, đội bèo tây lên đầu nhằm quan sát tình trạng địch. Dịp về cậu ta chẳng chịu tắm gội sạch sẽ sẽ, yêu cầu ngứa ngáy sinh bệnh. Yêu thương bạn, hàng ngày Thân vẫn lấy nhựa chuối tiêu xanh thoa chữa mang lại Tâm. Đôi các bạn rất thân nhau, bao gồm miếng gì cũng chia đôi thuộc ăn. Chổ chính giữa mười hai, nhát Thân một tuổi nhưng nhỏ bé loắt choắt cùng thấp hơn bạn một cái đầu. Trung khu phải phân phối báo tìm ăn từ năm chín, mười tuổi, sau phương pháp mạng new được cắp sách đi học bình dân. Thân là con một viên chức thất nghiệp nên chỉ được học đi học ba thì phải bỏ qua vì thiếu tiền đóng học phí. Thân white trẻo, nhì má phúng phính như đắp bột.Mấy quả đèn dù đi lùi dần, từ sáng chói chuyển sang tiến thưởng ệch, đỏ lừ rồi tắt ngấm. Bóng tối choàng xuống vô cùng nhanh.- Đi thôi, Chức! - tiếng Hoàng Quyên giục.- Tớ cóc nhận thấy gì cả. Tối om om như hũ nút ấy. - Chức nói cùng lấy tay vỗ vào mắt.Quyên tiến bước định dẫn đầu thì thốt nhiên thụt hẫng một cái. Quyên cụ rút chân này, chân kia lại lún xuống, bạn cứ rẻ dần, thấp dần. Quyên khẽ kêu:- Bỏ mẹ rồi, sa lầy những cậu ơi!Chú nhỏ nhắn đi thứ bốn tên là Thụ, chạy lên nói:- Đáng lẽ bắt buộc chờ một lát đến quen đôi mắt hãy đi, đằng ấy chỉ được mẫu xông xáo.
Giọng Quyên từ bãi lầy vọng lên đĩnh đạc:- Tớ sẽ rút kinh nghiệm sau, còn hiện giờ các cậu cần kéo tớ lên đã chứ!Chẳng dòng gì hoàn toàn có thể làm mang đến Quyên mất bình tĩnh. Mười sáu tuổi mà đạo mạo, chững chàng như người lớn.Bốn chú bé bỏng níu mang nhau làm thành một sợi dây vững chắc kéo các bạn lên. Hì hục mãi, Quyên new thoát nạn, khắp người bê bết những bùn sệt quánh, tanh lợm.Mưa nặng phân tử dần, nước ào ào trút bỏ xuống. Trời khu đất hoà tầm thường một màu sắc hắc ín. Quầng sáng sủa điện biến chuyển mất. Năm tín đồ chụm lại giữa đêm mưa nhưng không ai cảm thấy rét.Chức thông báo nói đùa:- Cứ như trong chum núm này, khéo vào nhầm đồn “quan lớn” thì om xương.Thụ át giọng liền:- cái thằng lém, lúc nào cũng tếu được!Chung quanh về tối như bưng, Hoàng Quyên lo lắng. Mất phương hướng từ bây giờ thì gay thật. Cả tổ đã lọt vào thân vùng tranh chấp nước ngoài thành; ko thận trọng, rất dễ đụng buộc phải đồn bốt giặc. Với trách nhiệm tổ trưởng, Quyên không thể để đồng chí đứng mãi làm việc đây. Trời chuẩn bị sáng, trọng trách mở đường sẽ không còn hoàn thành.Tiếng Quyên hỏi rắn rỏi:- các cậu nghĩ về xem có cách nào tìm thấy phương phía không?
Tất cả im lặng. Mưa đổ nước xối xả. Gió thổi nhẹ. Làm sao tìm kiếm được phương hướng? Thân bột dè dặt nói:- gồm vườn cây khổng lồ thì tuyệt. Cây to, các cậu biết chứ, sờ cội khắc biết phía đông, phía tây. Cô giáo tớ bảo thế!- vậy thầy giáo cậu gồm dạy cách tìm chỗ tất cả cây khổng lồ để cho sờ cội không? - vai trung phong bạch biến chèn ngang một câu làm Thân cụt hứng.Nghe giờ đồng hồ thằng em ruột của mình, Thụ lên giọng anh, mắng:- Tâm, mày là chúa vặn vẹo vẹo. Thằng ranh!Thụ và trung tâm là bé một mái ấm gia đình lao rượu cồn nghèo ở kho bãi Phúc Xá. Tương tự như em, Thụ lăn lộn tìm sống trường đoản cú nhỏ. Nước da chú sạm black màu xung khắc khổ. Mười tứ tuổi mà Thụ không hề một lần cắp sách cho trường. Sau biện pháp mạng, nhờ trào lưu xoá nàn mù chữ, Thụ bắt đầu biết đọc biết viết.Thấy bọn cùng bí, Hoàng Quyên nêu ý kiến:- khu vực này đều rất quen trực thuộc với chúng mình, chỉ đề nghị cái trời buổi tối quá. Tớ đề nghị, Chức ngồi lại phía trên giả làm tiếng ếch kêu giữ hướng tập hợp, còn toàn bộ toả đi dò la địa hình. Lưu giữ đừng dấn thân chỗ nó vừa bắn pháo sáng. Khoảng nửa tiếng sau, ta cùng trở lại đây. Các cậu có gật đầu đồng ý không?
Toàn tổ nhất trí. Quyên tiếp:- Nghe mang lại kĩ kẻo nhầm nhé. Chức đâu, test đi!- Ộp, uôm... ếch ộp! Ộp uôm... ếch ộp! - Chức khum tay lên mồm làm luôn một tràng y hệt như thật.Lúc này mọi người mới thấy tài lặt vặt của Chức lém trái là lợi hại. Mà Chức tài thật. Cậu ta chứa tiếng gáy, kê gáy theo dồn dập; cậu ta sủa, chó đua nhau “gâu gâu” inc ỏi.Quyên hỏi:- Rõ cả chưa?
Mọi người cùng đáp:- Rõ!
Bốn bóng đen tản về bốn ngả, đổi thay mất. Chức ngồi teo ro giữa đồng không vắng lặng, khum bàn tay che vành tai nghe cồn tĩnh. Ghi nhớ lại cuộc họp toàn đội chén Sắt tuần trước, trong tâm Chức rộn ràng, phấn chấn...Hơn nhị chục đội viên chén Sắt thuộc đội trưởng Xuân Phương (1) sẽ ngồi tề chỉnh dưới mái đình xã Huỳnh Cung (Thanh Trì, Hà Nội), mà lại cuộc họp vẫn không bắt đầu. Vài team viên được cử trông coi không cho tất cả những người lạ vào đình. Điều đó làm cho ai nấy âm thầm đoán sẽ sở hữu một sự kiện quan trọng trong buổi họp này. đột cả team dồn góc nhìn một cán cỗ mặc quần áo nâu, treo kính trắng, dung nhan mặt hồng hào, cấp tốc nhẹn bước vào. Tiếng lào xào nổi lên:- Anh Cả...- Anh cả về chủ trì cuộc họp.Mọi người lắng nghe như nuốt từng lời anh Cả:- những em thân mến, vấn đề quân ta rút khỏi hà nội là nhằm bảo toàn lực lượng chiến đấu lâu dài. Thành phố thủ đô từng thấm huyết đồng bào và chiến sỹ ta, đang bị kẻ thù giày xéo. Trách nhiệm của họ là nên tìm mặt đường trở lại, nạm nhân dân, dựng cơ sở, sẵn sàng cho ngày về hóa giải mai sau. Trước mắt, phải gồm một con đường riêng biệt, chọc trực tiếp vào ngoại thành phía nam, tạo nên một lối đi bí mật đáo, dễ ợt cho việc dẫn chuyển cán cỗ đi về hoạt động. Nó là huyết mạch của trái tim đao binh truyền vào khung hình thủ đô trợ thời bị chiếm. Quá trình mở con đường vinh quang ấy, đoàn thể trao những em đảm nhiệm.Các chú bé bỏng nhấp nhổm say mê thú. Chức ý muốn reo lên vì chưng sung sướng. Anh Cả nói tiếp:- Đoàn thể cử năm em đi trước search đường, các em còn lại hãy chuẩn bị sẵn sàng, hễ tất cả lệnh là lên đường ngay được. Ai đi, rồi những em đang rõ. Nhưng toàn bộ đều phải hoàn hảo và tuyệt vời nhất giữ túng bấn mật, đó là kỉ hình thức số một và cũng chính là lời thề trước tiên của đội ta.Chức ko có gì quên được giờ đồng hồ phút thiêng liêng lúc tuyên thệ. Chức cùng bằng hữu trong tổ mở mặt đường giơ cao nắm tay, gọi năm lời thề danh dự của nhóm viên thiếu niên công an chén Sắt. Giờ đây Chức như còn thấy âm vang phần nhiều tiếng “Xin thề! Xin thề!” trang nghiêm.Có tiếng động cơ ầm ì vọng tới. Chức căng mắt nhìn phía trước không xa, hầu hết vệt sáng kéo dài nhoà vào mưa, chấp chới di động. Theo kiến thức trinh sát, Chức nhẩm đếm. Vừa đúng mười hai xe giặc.- Cúc cu! Cúc cu!Nghe ám hiệu, Chức vội vàng khum tay lên miệng:- Ộp uôm... ếch ộp! Ộp uôm... ếch ộp!Một bóng fan nhào tới, thở hổn hển:- tốt lắm. Đường đây rồi, lém ơi!Giọng Quyên như reo vui. Thụ, Tâm, Thân theo thứ tự quay về. Quyên mừng mang lại xúc động, nói đính thêm bắp:- Đường Mai Động, nhàn nhã đấy. Đúng trăm phần trăm! Qua đường đá là nghĩa trang vừa lòng Thiện, qua nghĩa trang mang lại làng Lạc Trung mặt phải, làng Quỳnh Lôi bên trái. Các cậu chịu chưa nào?
Mọi người nhận biết địa bàn hoạt động vui chơi của đội quân báo thiếu niên khu vực Mê Linh - Đề Thám cơ mà mình đã từng có lần tham gia trước đây ít ngày.- sẵn sàng vượt đường!Sau lời Quyên, cả tổ cấp tốc nhẹn xốc tới. Phương diện đường rải đá hiện lên mờ trắng. Những chú ỉm mình trườn tiếp giáp lề đường. Quyên vươn bạn phất tay, từng bóng đen thu tròn bạn lăn qua đường, xuất xắc nhiên không còn lại một vết tích khả nghi.Nền trời sáng lên song chút. Tổ mở đường đã về mang đến cửa ngõ thủ đô. Ai ai cũng thấm mệt, bụng đói hễ cào, áo xống ướt sũng bám chặt vào domain authority thịt.
Tâm cố gắng tay Thân hỏi nhỏ:- Cậu có đói không? Bụng tớ óp tởm quá.- Đói lắm. Nhá gạo rang đi.Tâm nắn túi gạo rang đeo mặt sườn rồi bảo bạn:- Tớ bị té như đập mẹt, bùn và nước mưa làm cho nó mủn ra như cháo ấy, nuốt trôi sao được.- nuốm thì nhịn. Lúc này phải như anh chén Sắt bắt đầu được.Giọng Quyên nghiêm nghị nói nhở:- trường đoản cú đây, ko nói chuyện!Chức yên ổn bặt, bước đi phăng phăng. Bao gồm tiếng trung tâm khịt mũi. Một mùi hăng nồng nặc giận dữ làm Chức sững lại. Thụ với Quyên ở ẩn dưới vượt lên. Trước mắt các chú, một cảnh thương trọng điểm ghê rợn: hàng trăm xác fan trương khổng lồ nằm ngổn ngang chắn lối. Vai trung phong nép gần cạnh vào Thân. Giờ Hoàng Quyên âm ấm chắc nịch:- Đồng bào bản thân chạy tản cư bị giặc Pháp ám sát đấy. Họ ghi rước thù này mà quả cảm lên!Chức đứng ngây người, môi gặm chặt ước ao bật máu. đột nhiên nghĩ đến cái chết thảm thương của cha do bị Tây tấn công ngày nào, Chức vung khỏe khoắn tay về phía trước, dằn giọng:- Đi đi thôi!Nói rồi Chức lẳng lặng cách qua đám xác chết. Đồng đội lặng lẽ âm thầm theo sau. Mưa hoàn thành hạt. Đằng đông báo cho biết trời hửng bởi một dải mây hồng mảnh mai như lụa. Đàn vạc nạp năng lượng đêm trở lại tổ chứa tiếng kêu stress trên không.Năm chú tạm dừng bên một chiếc hồ, mặt nước phẳng như mặt gương như gương, đậy một màn sương rập rình trắng đục.Chức hòn đảo mắt quan lại sát, rồi thình lình véo vai Thân một chiếc đau điếng:- Bớ này Thân bột, hồ tập bơi Quỳnh Lôi! dòng cầu ván nhảy vẫn tồn tại kia kìa.Thụ thúc cùi tay vào sườn Chức, gắt khẽ:- Quỷ lém, sao mồm đằng ấy cứ ông ổng lên thế!- Đừng làm cho ồn. Đứng lố nhố tại chỗ này không lợi đâu. - Quyên nói. - Chức vào xóm trước chú ý tình hình, còn họ phân tán trong sân vườn chuối kia đợi Chức ra.Chức quan sát đồng đội, mỉm cười:- Đừng lo lắng đấy nhé. Hễ có tiếng con kê gáy, có nghĩa là trong làng không có Tây và tớ thì vẫn còn nguyên xi.Quyên xua tay:- Đừng có chủ quan, đùa lắm vào là dễ mất cảnh giác. Cậu có thể gáy tía lần cũng được, bọn chúng tớ chờ cậu.- Xin tổ trưởng cứ yên tâm.Nói xong, Chức tạt ngang, vén rào, xuyên sân vườn đi tắt vào xóm. Được một lúc, tiếng kê gáy vọng ra gióng giả: “Cúc cù cu cu... Cúc quay cu cu... Cúc quay cu cu...” Hoàng Quyên cười:- mẫu thằng đến lạ, lúc nào thì cũng vui như tết.Thân chú ý Tâm, yêu thích nói:- bình yên vô sự...Lát sau Chức cù ra, ôm theo một quấn to tướng. Chức đứng nghiêm báo cáo:- toàn bộ đều yên ổn tĩnh. Bao gồm nhà cửa tử tế. Tôi nhặt nhạnh mấy bộ xống áo để chúng mình cải trang. Mấy lại khoác ướt cầm cố này thì cho tới phải gió cả lũ.
Chức mở dòng bọc, đếm vừa đúng năm bộ áo quần rộng hẹp, ngắn lâu năm đủ cỡ. Một cuộc tranh cãi nổ ra. Tâm lắc đầu:- Chưa bỏ ra đã đi “hôi” của đồng bào, sai bét cả. Với trả đi!Thân lườm Tâm:- Rõ thay non chửa. Trách nhiệm trên hết, coi như là ta xin của đồng bào vì công tác thì đã sao?- Thằng trung khu là tuyệt lôi thôi. Bao gồm lấy vật gì đắt tiền đâu cơ mà ồn lên, toàn trang bị tàng tàng cả. - Thụ vừa nói vừa lừ lừ quan sát Tâm.Nghe đồng đội tranh cãi, Chức đâm băn khoăn:- Nếu những đằng ấy không đống ý thì tớ có trả vậy. Tớ bao gồm dám lấy trong hòm, ở bên trong gầm tủ đâu. Moi mãi sinh sống dưới lô tường vách đổ đấy chứ. Chú ý xem, cái nào thì cũng dính rất nhiều đất là đất.Quyên từ bỏ nãy vắng lặng lắng nghe, tiếng mới thông báo dàn xếp:- Đúng ra thì kỉ qui định của đội không có thể chấp nhận được đụng đến gia sản của đồng bào. Nhưng lại quả thật quần áo bây giờ rất nên cho bọn mình. Yêu cầu cho sức khoẻ, cần cho công tác. Đừng tranh biện nữa, ta ra hồ nước rửa ráy với thay xống áo thôi. - Quyên nói và quan sát xuống quần áo của bản thân mình bê xệp những bùn.Chức dẫn đồng minh vào làng.Đường làng vắng chân người, phương diện đường đông đảo tảng rêu mốc thếch xoăn lên. Nước mưa ứ đọng vũng chân trâu sủi màu rubi đục như một vật dụng váng mỡ gạch ốp cua lâu ngày. Bên trên kẽ tường nứt nẻ của một nơi ở gạch sụt mái, mọc tròi ra mọi mầm cây đần xanh non, mềm oặt. Một hàng khung đơn vị lá cháy dở, cột kèo black thui vẹo vọ vẹo. Mẫu cổng gỗ công ty ai còn nguyên vẹn hai cánh, đổ kềnh thân lối đi, mặc mang lại cỏ hoang, dây leo quấn kín. Từng vệt đạn xé toác những thân cây bưởi, cây mít, cây na vô tội. Một cây xoan trực tiếp tắp bị mảnh đạn phân phát ngang, khúc ngọn gãy gục lủng liểng; lớp vỏ còn dính với đoạn gốc không được sức truyền nhựa nuôi cây, tạo nên cành lá đổi màu héo khô xuất xắc vọng.Không một mái rạ sót lại nào vương sương bếp. Bên cạnh một bồn nước cạn, cái gáo dừa treo trên cọc tre mọc vẫn nứt đôi, cọc tre sần sùi phần lớn nốt mốc quà hoe lấm tấm. Khắp nơi không có dấu hiệu của hơi nóng sự sống. Không khí lạnh buốt phủ xuống xóm Quỳnh Lôi vốn đông vui, trù phú trước kia. Năm người phi vào ngôi công ty hoang khuất phía sau rặng rào bông bụt lởm chởm. Tất cả im thin thít ngồi xuống mặt nền nhà ẩm ướt, doãi chân xoa nắn như vừa cất được một gánh nặng mặt đường dài.Quyên bảo đồng đội:- các cậu đề xuất ngủ ngay mang đến lại sức. Tớ với Thụ gác. Cậu như thế nào đói, ăn uống tạm lương khô. Trưa lên phố, có gì ta kiếm sau.Tâm, Thân và Chức chọn ngóc ngách nhà cửa khô ráo ngả lưng. Vừa để mình, vai trung phong đã ngáy như kéo gỗ. Thân bao bọc lấy Chức thủ thỉ nói chuyện:- Chức này, dịp qua vị trí xác chết cậu tất cả sợ không?- Không.- Cậu bạo thật.- bao gồm quái gì mà bạo. Cứ coi như đấy là những bạn thân của mình thì không có gì sợ gì nữa.Im lặng một lúc, Thân lại bất ngờ đột ngột hỏi:- À Chức này, cậu có biết “đoàn thể” là gì không?
Điều này Chức ko rõ, tuy nhiên chú vẫn thong thả đáp:- Đoàn thể ấy à, là những người lớn, tài giỏi, đang chỉ huy cả nước đánh Tây, như chưng Hồ chẳng hạn. Đoàn thể trung ương ở tít tận chiến khu, hầu như rừng là rừng. Kín đáo ghê lắm.
Thân bột tặc lưỡi, rồi lại hỏi:- Thế con nít gan dạ, không hại Tây như đàn mình thì đã có được là đoàn thể không?- Xuỳ... Trẻ con mà đòi! Tớ vẫn bảo chỉ fan lớn thôi. đọc chưa?- Anh Kim Đồng, anh chén Sắt thì sao?
Chức ban đầu bí, cứ liều đáp:- béo tí nữa mới ăn thua.- Cậu bảo bác bỏ Hồ tất cả phải tổng lãnh đạo đoàn thể không?- Chả bác bỏ thì ai. Bác giỏi số một nước ta cơ mà. Thôi nhé, đằng ấy làm cho như hỏi cung tớ không bằng. Cứ noi gương anh Kim Đồng, anh chén bát Sắt thì ráng nào cũng được vào đoàn thể. Hiện thời ngủ đi, đôi mắt tớ díp lại rồi, tớ chả nói nữa đâu.Thân bột nằm im, gác chân quặp lấy Chức. Chú nhớ lại rành rọt mẩu chuyện về anh chén Sắt vày anh Xuân Phương nói trước toàn đội...Cuối năm bốn nhăm, bên trên chuyến tàu chở bộ đội vào Nam làm thịt giặc, bao gồm một chú bé trốn nghỉ ngơi toa than. Bác công nhân đốt lò bắt được chú, dẫn đến toa chỉ huy. Người chỉ đạo đoàn tàu tóc vẫn điểm bội bạc ái ngại chú ý chú nhỏ nhắn trạc mười hai tuổi, khía cạnh mũi xống áo nhọ nhem những than, bên hông đeo chiếc chén bát sắt cũ, đứng khóc thút thít. Ông rót đến chú bé bỏng ca nước từ bi-đông của mình. Chú uống ừng ực, một tương đối cạn không còn rồi lại khóc. Ông lại moi túi dết lấy nạm cơm, bẻ đôi, chuyển chú bé bỏng một nửa. đôi mắt chú nhỏ nhắn sáng lên, chú núm cơm nhai ngốn ngấu ngon lành. Chú đã nhịn đói, nhịn khát một hôm sớm trên toa than.- con cháu trốn lên tàu của bộ đội để làm gì? - Người lãnh đạo hỏi.Chú bé nhỏ sa sầm mặt, quệt nước mắt, giọng trái quyết:- Cháu không hẳn Việt gian đâu.- Biết rồi... Tuy nhiên sao lại lẻn lên tàu quân sự?- cháu không lẻn. Con cháu chỉ trốn người kiểm soát điều hành tàu thôi - chú nhỏ nhắn vừa nói vừa khóc sụt sịt. - cha mẹ cháu bị tiêu diệt cả rồi. Đi móc cơm quân nhân Nhật nạp năng lượng thừa chôn ở bờ sông bị nó bắt được đánh chết. Cháu không có gì ai, chị con cháu cũng bị tiêu diệt đói. Quê cháu ở mãi dưới thái bình cơ.Trong óc người chỉ đạo đoàn tàu quân sự chiến lược bỗng hiện lên cảnh chết đói thảm khốc vào thời điểm tháng ba. Khắp thủ đô la liệt các xác người khô quắt, chôn ko xuể. Ông xúc rượu cồn kéo chú nhỏ xíu vào lòng, ân cần hỏi:- Thế hiện giờ cháu mong gì?- con cháu xin đi theo bộ đội. Con cháu biết thổi cơm, làm cho liên lạc, với vác nặng nề cũng được.Sau ít phút hội ý, ban lãnh đạo quân đoàn quyết định thu dìm chú bé xíu vào đoàn quân Vệ quốc nam tiến. Vào một cuộc chiến đấu ở Huế, đơn vị chức năng chú bé bỏng bị địch vây hãm tại khu Gia Hội. Chú được trao trọng trách vượt vòng vây, mang report lên cấp trên. Hoàn thành nhiệm vụ, cù về, chú lạc 1-1 vị. Tư bề đều có địch. Chú đang đi qua mấy bức tường đổ, bất ngờ chạm trán một toán địch. Chúng hò la xua đuổi bắt. Chú liên lạc chạy tạt ngang, núp bên dưới chân tường, tay vắt chặt trái lựu đạn đang mở chốt. Bằng hữu giặc ùa tới, chú vung tay: “Ầm!” bầy giặc rống lên thất thanh, đè lên nhau giãy giụa trong máu. Chú liên lạc lao vút qua đám xác giặc. Một loạt tiểu liên cất cánh tới; chú khựng lại lảo đảo. Tốp giặc chạy sau ào lên. Chú quay fan dồn rất là còn lại, tung nốt trái lựu đạn vào giữa lũ chúng, rồi thong dong khuỵu xuống. Chú liên hệ hi sinh, bên hông vẫn treo chiếc bát sắt cũ rất gần gũi - thiết bị kỉ niệm chú rước theo từ hà nội thủ đô Hà Nội. Chú thương hiệu là gì, không ai kịp hỏi. Từ bỏ sau chiếc chết dũng mãnh ấy, người ta gọi chú là “anh chén bát Sắt”...
Nghe ngừng chuyện, tất cả đội viên vào đội phần đa nhất loạt kiến nghị anh Xuân Phương cho đội được có tên ấy: “Đội thiếu niên tình báo chén Sắt”...Thân lấn sân vào giấc ngủ từ thời gian nào. Đôi môi chú phảng phất một thú vui rạng rỡ.Quyên và Thụ ngồi nép mình mặt hàng rào râm bụt, gác cho chúng ta ngủ im giấc. Nhị người bàn bạc thầm thì về những quá trình phải làm sắp tới tới. Quyên nói:- Từ bây giờ chúng mình vẫn tự tính liệu lấy cuộc sống hàng ngày. Chi phí chẳng tất cả mấy, tìm được miếng nạp năng lượng không thuận tiện đâu. Anh Cả nói tiền Đông Dương hôm nay hiếm lắm, cần tích lũy từng đồng vào việc chọn mua hàng quan trọng cho chống chiến. Vả lại bọn chúng mình đóng vai đa số đứa trẻ lang thang đói khổ thì yêu cầu tự kiếm mang mà ăn uống mới đúng. Ăn đã khó, còn ngủ nữa chứ. Làm những gì có công ty cửa, chóng chiếu, gối chăn đàng hoàng được. Mình thấy khôn xiết lo. Thụ đã rất nhiều dày dạn, hãy cố gắng giúp bạn vượt qua những thách thức buổi đầu.Bằng giọng đầy trường đoản cú tin, Thụ tỉnh bơ nói:- Đằng ấy phải lo những vấn đề lớn hơn. Ví như rồi đây gây dựng cơ sở như vậy nào? Móc nối với nhau ra sao? giữ mối liên lạc với dẫn gửi cán cỗ về thế nào cho an toàn? Còn chiếc khoản ăn ngủ thì quá lo làm gì cho già người. Chúng mình là bé nhà lao động, chỉ bao gồm mỗi thằng Thân là học trò, cơ mà là cảnh học tập trò rau cháo, lăn vào đâu nhưng mà chẳng tìm kiếm được miếng ăn ở cái đất thành phố hà nội này.- câu hỏi lớn tất nhiên đã có cách, mà lại việc nhỏ dại mà ko tự thu xếp ổn định thì sao có thể vững tâm để làm việc lớn. - Quyên chậm rãi nói.Thụ xoè hai bàn tay trước mặt:- cơm ở đây, tiền cũng ở chỗ này tất. Gồng mướn gánh mướn, lao công dọn dẹp, dò tôm, bắt cá, bán báo, tấn công giày, lạc rang nóng giòn... Từng ấy máy việc, tha hồ. Còn ngủ thì trèo lên trần những nhà vắng tanh chủ, từng thằng một chiếc bao download chui vào là xong. Vận động chứ có phải đi phượt đâu. Hy vọng đàng hoàng, chờ ngày hòa bình sẽ hay. Tớ nói gồm đúng không?
Quyên vô cùng tin bạn, tuy nhiên chú ngạc nhiên Thụ hoàn toàn có thể sẵn sàng chịu đựng đựng đau khổ đến nút như vậy. Nhận trách nhiệm tổ trưởng tổ công tác làm việc nội thành, điều Quyên lo duy nhất là tinh thần đồng nhóm khi sinh sống trong thành phố tạm chiếm. Ý loài kiến của Thụ có tác dụng Quyên vui tươi đến ứa nước mắt. Chú ôm ghì đem vai Thụ ko nói lên lời.Một đôi chim khuyên răn liệng tới đỗ dịu xuống ngọn xoan bị đạn nhân tiện gãy. Đôi chim đung đưa đi cành cây đang héo thô mềm lả, ngúc ngoắc chiếc đầu nhỏ dại xíu, cất tiếng hót lanh lảnh.Thụ chúm môi huýt sáo hotline chim rồi bất giác say sưa nói:- Giá bọn chúng mình được như chim nhỉ. Ta tung cánh bay đến muôn chỗ theo ý muốn. Thoắt đến, thoắt đi, vượt các lưới khám, khiến lũ Tây và bè lũ Việt gian mật thám ức vạc điên lên.Quyên bấm mạnh vào vai Thụ:- từ ngày sống phổ biến với nhau, lúc này tớ mới thấy cậu mơ mộng một tí.Ngừng một lát, Quyên nói tiếp, giọng sảng khoái:- À, mà chúng mình chẳng gồm cánh là gì. Vừa đêm qua ngồi mặt anh Cả, sáng hôm nay ta đã luồn sâu vào tận tim gan kẻ thù. Chim nào dành được đôi cánh thần tiên như ta?
Đôi bạn tâm đắc chụm đầu cùng cả nhà cười khúc khích.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *