Không Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ Của Mình, Không Từ Bỏ Ước Mơ

(Dân trí) - Mồ côi cha từ khi bắt đầu lọt lòng, lên 10 tuổi Thanh Thảo đã phải tự kiếm sống nhằm nuôi chị em và tín đồ bác ốm đau. Vậy cơ mà suốt 12 năm học, Thảo luôn là học viên khá, giỏi, và cô nhỏ bé kiên cường ấy hiện là sinh viên năm 2 ĐH Y Hải Phòng.

Bạn đang xem: Không bao giờ từ bỏ ước mơ


Khó khăn ck chất cực nhọc khăn

Ngôi nhàcũ kỹ, tồi tàn rộng gần đầy 20 mét vuông với đầy những nilon, giấy vụn, chai, lọ, mua rách... Trong bên chỉ riêng biệt một loại giường, mặc đến cơn gió kỳ lạ lùa vào có tác dụng tê cóng chân tay. Quang cảnh mái ấm của gia đình em Nguyễn Thị Thanh Thảo nghỉ ngơi thôn Liễu Ngạn, xóm Ngũ Thái (Thuận Thành, Bắc Ninh) ít nhiều làm cho công ty chúng tôi nghĩ đến cái lều mà một ai kia dựng lên để hành nghề thu sở hữu phế liệu.

Thảo với thân hình bé dại thó, nước da hơi ngăm đen, bận chiếc áo ngấm đẫm mồ hôi, ánh mắt buồn xa xăm, bước đầu kể cho cửa hàng chúng tôi nghe câu chuyện với chuỗi ngày tháng xấu số vây kín cuộc đời của hai người mẹ con.

Gần đôi mươi cái tết trôi qua, cũng giống như biết bao ngày thông thường khác, trong dở cơm chỉ có bố người phụ nữa với nhau, lặng lẽ ăn, âm thầm lặng lẽ nhìn đĩa rau xanh với chén nước mắm trên chiếc mâm fe ngả màu. Lúc nhỏ, Thảo vô tình đựng tiếng hỏi: “Cha con không về hả mẹ?”, thì thấy bà bầu mình yên lặng, nước mắt cứ tuôn rơi. Khủng lên, Thảo bắt đầu biết mình bị tía bỏ rơi ngay từ lúc còn trong nôi.



Nỗi bi đát thiếu vắng phụ vương đó cứ nhiều năm theo năm tháng cho tới khi hầu hết tai ương khác tìm về người mẹ nhỏ xíu gò nhỏ xíu yếu của Thảo. Tình trạng bệnh thận không những cướp đi mức độ lao cồn của bà mẹ Thảo từ khi Thảo chưa lên 10 tuổi, ngoại giả đeo bám, nạp năng lượng mòn một phần tư quả thận của bà. Vậy cơ mà nỗi nhức vẫn không hết, chưng gái của Thảo, ngườimà Thảo coi như bà bầu thứ 2, suốt 20 năm naylay lắt, trớ trêu với căn bệnhtâm thần phân liệt và bà đã biết thành vôi hóa 4 đốt cột sống. Bà cũng đã 2 lần mổ vị dạ dày cùng viêm xương.

Nén mọi cơn đau vào trong vị gánh nặng nề mưu sinh vẫn còn đó đó, mẹ Thảo phải đi làm việc thuê làm mướn: đi cấy thuê cùng làm bất kể việc gì miễn là tất cả tiền đong gạo thổi cơm. Lúc ở quê hết việc thì bà sang chén bát Tràng để gánh gạch, nặn than. Khi sức mạnh yếu dần không còn ai thuê nữa thì bà đi nhặt nilon, giấy vụn về bán cho đại lý.

Khi mọi cơn đau mạnh thắt, tối tăm mặt mũi tìm tới bà thì bà đề nghị nằm viện nhằm điều trị. Bác bỏ sỹ kết luận mẹ Thảo bị suy thận độ 4. Sức mạnh của bà không bảo đảm an toàn cho một ca mổ làm sao nữa, mang lại nước này chỉ còn đường chạy thận nhân tạo. Tưởng như mọi xấu số đều dồn cho với Thảo.

Biến ước mơ biến hóa hiện thực

Bỏ qua những bi thiết đau với mặc cảm, ngày ngày Thảo vẫn đến trường phần nhiều đặn. Vì không tồn tại thì giờ nhằm học bài ở nhà, Thảo học tập thuộc bài xích ở ngay trên lớp. Vậy mà lại cả 12 năm Thảo đa số đạt học sinh khá, tốt và đặc trưng nhiều năm tiên phong lớp về thành tựu học tập.

Sống thiếu hụt tình cha, phải đương đầu với miếng cơm trắng manh áo ngay từ khi còn thơ bé, thỉnh thoảng ngã gục vị kiệt sức, vậy nhưng Thảo chưa bao giờ mất tinh thần vào cuộc sống. Em luôn mơ cầu một ngày trở thành chưng sĩ tốt để chữa bệnh cho mẹ, chưng gái và những người dân nghèo không tồn tại tiền trị bệnh.

Giấy báo trúng tuyển chọn vào khoa bác sĩ đa khoa Trường đại học Y tp. Hải phòng năm học tập 2008 - 2009 cùng với số điểm 25,5 đó là liều thuốc an thần lớn nhất mà Thảo dành khuyến mãi ngay mẹ và bác gái. Cô cười cợt tươi rạng rỡ nhắc lại chuyện cũ với tôi tuy thế không cất được nỗi lo bởi cuộc sống phía trước.

Hiện là sinh viên năm thiết bị hai, Thảo thấy mình bắt buộc phải nỗ lực nỗ lực học hành hơn nữađể vươn lên là một bác sĩ vững vàng vàng về mình nghề, yđức tốt. Cô luôn luôn tận dụng thời gian rảnh để đi làm thêm rước tiền trang trải đến học hành.



Tất nhảy với cuộc sống sinh viên vậy nhưng kỳ nào Thảo cũng được dành học bổng của trường. Rồi tháng 9 năm 2008, Thảo nhận thấy học bổng của tổ chức từ thiện Australia giành riêng cho trẻ em vn (ACCV).

Chia sẻ cùng với tôi, Thảo nói: “Em sẽ dành học tập bổng của chính bản thân mình để chạy thận nhân tạo nên mẹ và thiết lập thuốc chữa dịch cho bác gái”.

Tiễn tôi ra tận ao làng, Thảo nói: “Em đang không bao giờ từ vứt ước mơ đâu anh ạ. Cùng em biết mặc dù có khó khăn vắt nào mình cũng phải cốgắng thừa qua. Em sẽ cố gắng hết sức khi mình còn có thể!”.

Ước mơ phệ và sự cố gắng bền bỉ, dù chạm mặt phải chướng ngại vật vật như thế nào thì cũng không lùi bước giúp mỗi cá nhân trẻ thắng lợi chính mình, tiếp xúc với thành công.


Câu chuyện của Điểu Vượt chiến thắng ở cuộc thi của Liên Hiệp Quốc là một minh chứng cho điều đó.

Xem thêm: Top 8 Bếp Ga Mini Loại Tốt Nhất 2023, Bếp Ga Mini Nhật Giá Bao Nhiêu

*

Điểu Vượt vào một lần nói chuyện với những bạn trẻ tại một trung trọng tâm dạy nghề ở Q.Bình Thạnh, tp.hồ chí minh (ảnh chụp vào thời gian tp hcm chưa giãn cách)

Không đến trường thì chỉ có đi có tác dụng thuê hoặc chăn bò

Điểu Vượt sẽ nhớ mãi khoảnh khắc được vinh danh “Người diễn thuyết được yêu mến nhất” trong cuộc thi được tổ chức bởi Cơ quan Liên Hiệp Quốc về bình đẳng giới cùng trao quyền mang lại phụ nữ với Học viện Ngân hàng.

Nói ngọng, diễn đạt sai chủ yếu tả, nói chuyện bình thường với ai đó còn toát mồ hôi, nam giới trai 23 tuổi người dân tộc M’nông, sinh viên Trường ĐH Bình Dương đã ko ngừng nỗ lực để bao gồm được ngày hôm nay.

Sinh ra cùng lớn lên ở bản làng mạc vùng sâu vùng xa của tỉnh Đắk Nông (bon Bu Ndrong A, làng mạc Quảng Tân, H.Tuy Đức), gia cảnh khốn khó, nhiều lần Điểu Vượt nghĩ “hay mình bỏ học luôn cho rồi”.

Ba mẹ Vượt già yếu hơn 70 tuổi, trong đơn vị còn 3 chưng già trạc tuổi tía mẹ, ko lập gia đình, cả nhà quanh năm làm cho nương rẫy phải kinh tế mỗi lúc càng khó khăn. Chị gái Vượt lấy chồng sớm nhưng người chồng chỉ biết ăn nhậu, nợ nần. Ám ảnh nhất với Vượt là những ngày tết, vào nhà luôn luôn tấp nập người tới... đòi nợ.

“Năm lớp 8 tôi định bỏ học hẳn. Nhưng nhưng không đến trường thì chỉ bao gồm đi làm thuê hoặc đi chăn bò, vậy thì khổ hơn. Chỉ tất cả học mới giúp gia đình tôi thoát khỏi cảnh nợ nần, túng thiếu thiếu và cho chúng tôi có một cuộc sống thật sự bình yên”, Vượt hồi tưởng.

*

Điểu Vượt mặt rẫy cà phê nhà mình

NVCC

Từ nói ngọng trở thành người diễn thuyết

Cha mẹ muốn Vượt làm cô giáo hoặc bác bỏ sĩ, nhưng anh biết khả năng của bản thân ở đâu. Trúng tuyển ngành xã hội học Trường ĐH Bình Dương, Vượt được ở trong Mái ấm dân tộc Lái Thiêu dành riêng cho sinh viên dân tộc thiểu số và được các nhà hảo tâm, bên trường hỗ trợ tiền học phí. Nhờ đó, anh đỡ khó khăn về vật chất phần nào. Nhưng ở môi trường ĐH, những trở ngại giao tiếp, diễn đạt khiến Vượt nhiều lần muốn bỏ ngang việc học do mặc cảm với bè bạn. Sau mỗi lần đó, anh đều nghĩ về bữa cơm mặt bếp lửa hôm nào.


Tôi muốn câu chuyện của mình gồm thể truyền cảm hứng cho các em nhỏ ở quê mình đừng bao giờ từ bỏ việc học và đừng bao giờ ngừng mơ ước. Dẫu cho những em là ai, xuất phát từ đâu thì hãy luôn tin rằng, có giấc mơ, có kiên trì sẽ có thành công.


Điểu Vượt, Trung trọng tâm giáo dục kỹ năng sống với hướng nghiệp Tây nguyên Skills, TP.Gia Nghĩa, Đắk Nông

“Nói chuyện, thuyết trình trong số môn học là nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi. Tôi nói ấp úng, sai chủ yếu tả, dấu ngã, hỏi lung tung, gồm khi nói chấm dứt mà người nghe không có ai hiểu được. Lần làm sao tôi cũng run, toát mồ hôi. Có những lúc tôi từng ước đừng gồm ai bắt chuyện với mình cùng thầy cô đừng ai gọi bản thân trả bài, thuyết trình để ko bị “quê”. Năm thứ 2 học ĐH, tôi quyết tâm chũm đổi”, Vượt nhớ lại.

Chàng trai người M’nông chấp nhận đối mặt với khuyết điểm của mình, lập kế hoạch để giao tiếp, thuyết trình trước thầy cô, bạn bè. Anh kiếm tìm mọi cơ hội để được bắt chuyện, trình bày trước đám đông. Tuy vậy chỉ tự tin thôi thì chưa đủ. “Tôi vẫn nghe được những bạn nói về mình: nói thì tệ, nghe không ra gì sao tự tin thế. Hay khi thấy tôi xung phong thuyết trình, những bạn nhao nhao lên: bớt ảo tưởng đi. Cảm giác rất thất vọng đó thôi thúc tôi phải học nhiều hơn”, Vượt kể.

Anh đọc nhiều sách hơn, tham gia các khóa học phát triển kỹ năng, từ sợ giao tiếp, anh thương yêu hơn công việc được kết nối với mọi người.

Năm thứ 3 học ĐH, anh gặp gỡ những nhóm, câu lạc bộ sinh viên, search cơ hội để được chia sẻ, được thuyết trình với niềm đam mê của mình. Những ngày đầu, người lắng nghe Vượt nói chỉ khoảng 10 bạn thân quen, sau đó anh được biết đến nhiều hơn, được đứng trên những sân khấu nhiều hơn, nhận được sự khen ngợi lớn hơn.

Thầy Nguyễn Tất Thành, giảng viên Trường ĐH Bình Dương (chủ nhiệm lớp của Điểu Vượt), đến biết đã chứng kiến sự nỗ lực vượt bậc của đàn ông sinh viên người dân tộc M’nông. Điểu Vượt không ngừng cố gắng, chủ động xin được phân phát biểu, thuyết trình để nói tốt hơn. Kỹ năng nắm bắt, thu thập thông tin, xử lý thông tin của Vượt khi đi thực tế tại địa phương để làm luận văn cũng khiến những thầy cô rất ấn tượng. “Khi Vượt đoạt giải người thuyết trình được hâm mộ nhất tại cuộc thi của Liên Hiệp Quốc, nhiều người đã bất ngờ hoặc nghi ngờ là hay em ấy được ưu tiên, còn tôi, tôi khẳng định Vượt hoàn toàn xứng đáng với đó là thành quả sau nhiều năm bạn ấy đã không ngừng cố gắng”, thầy Thành nói.

Từ năm 2019 đến nay, anh đã tham gia cùng tổ chức hàng trăm buổi chia sẻ về các chủ đề hướng nghiệp, phát triển bản thân, chia sẻ kỹ năng thuyết trình đến học sinh, sinh viên ở Bình Dương, Đắk Nông.

Tháng 7.2020, con trai sinh viên Tây nguyên đoạt giải “Người diễn thuyết được mếm mộ nhất” tại cuộc thi diễn thuyết toàn quốc “Thế hệ bình đẳng - Tương lai tôi muốn” vày Cơ quan liêu Liên Hiệp Quốc về bình đẳng giới cùng trao quyền đến phụ nữ (UN Women) phối hợp cùng Viện Đào tạo quốc tế, Học viện bank tổ chức. Bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời anh khiến thầy cô, bè bạn đều ngưỡng mộ.

Tốt nghiệp ĐH, Vượt hiện làm cho việc tại Trung trọng tâm giáo dục kỹ năng sống và hướng nghiệp Tây nguyên Skills, TP.Gia Nghĩa, Đắk Nông. Anh vẫn kiên cường tự học tiếng Anh để mở rộng thêm những cơ hội đến mình.

Vượt chổ chính giữa sự: “Trong tương lai, tôi mong muốn bao gồm nhiều cơ hội hơn được đến với các trường học để có thể nói chuyện nhiều hơn với các bạn trẻ về việc đừng từ bỏ khi gặp cạnh tranh khăn. Tôi muốn câu chuyện của mình tất cả thể truyền cảm hứng cho những em nhỏ ở quê mình đừng bao giờ từ bỏ việc học và đừng bao giờ ngừng mơ ước. Dẫu cho những em là ai, xuất phát từ đâu thì hãy luôn luôn tin rằng, có giấc mơ, có kiên trì sẽ gồm thành công”.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.