Em Là Định Mệnh Đời Anh_Hàm Hàm
Romance"Bàn chân em cứ bước về phía bao gồm anh... Do đó là định mệnh"
Ho
E0;i Nguyệt đi c
F4;ng t
E1;c c
F9;ng Trần Thụy Dương, trạm thứ nhất l
E0; th
E0;nh phố Liễu, thứ S
E1;u trở về Lỗ Phong lại đưa Đậu Đậu đến chỗ c
F4;. Ho
E0;i Nguyệt với Đậu đậu về căn nh
E0; liền kề nghỉ cuối tuần, Cơ Qu
E2;n D
E3; v
E0; A Th
ED;ch cũng sở hữu Leshy về, bốn người lớn, một trẻ bé c
F9;ng nhau ăn cơm, t
E1;n gẫu chơi đ
F9;a. Trừ Đậu Đậu kh
F4;ng hề biết r
F5;, bốn người c
F2;n lại đều ngầm hiểu m
E0; kh
F4;ng n
F3;i ra. Theo đ
FA;ng t
ED;nh kh
ED; của Cơ Qu
E2;n D
E3; th
EC; c
F4; nhất định sẽ phải hai mặt một lời x
E1;c định r
F5; r
E0;ng mối quan hệ n
E0;y, để anh trai m
EC;nh khỏi phải suốt ng
E0;y mặt ủ m
E0;y chau nặng nề t
E2;m sự. Nhưng Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o đ
E3; nghi
EA;m khắc n
F3;i với em g
E1;i: "Anh kh
F4;ng muốn
E9;p Ho
E0;i Nguyệt, cứ để c
F4; ấy suy nghĩ cho r
F5; r
E0;ng".
Bạn đang xem: Em là định mệnh đời anh hàm hàm
Trong suy nghĩ của Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o, buổi tối h
F4;m đ
F3; v
EC; uống rượu say n
EA;n Ho
E0;i Nguyệt mới để ph
E1;t sinh quan hệ với m
EC;nh. Nếu kh
F4;ng phải m
EC;nh qu
E1; th
ED;ch c
F4; ấy, kh
F4;ng nỡ để c
F4; ấy rời đi th
EC; Tiểu D
E3; cũng sẽ kh
F4;ng phải hao t
E2;m tổn sức k
E9;o c
F4; ấy về b
EA;n m
EC;nh. Ho
E0;i Nguyệt ở lại b
EA;n cạnh anh, c
F3; thể l
E0; v
EC; bất cứ l
FD; bởi g
EC;, bao gồm xấu hổ, thẹn th
F9;ng, mềm yếu hay kh
F4;ng đ
E0;nh l
F2;ng nhưng t
F3;m lại l
E0; kh
F4;ng ho
E0;n to
E0;n cam t
E2;m t
EC;nh nguyện y
EA;u anh. Chẳng qua v
EC; c
F4; lương thiện, lo lắng mang lại bệnh t
EC;nh của anh n
EA;n mới nghĩ mang lại anh như vậy, mặc kệ anh muốn l
E0;m g
EC; th
EC; l
E0;m. Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm n
E0;y l
E0; tr
E1;i tim anh lại như bị rơi từ v
E1;ch n
FA;i xuống, nhưng kh
F4;ng rơi xuống vực s
E2;u m
E0; tr
EA;n đường rơi bị một trận cuồng phong cuốn lấy, trơ mắt nh
EC;n ch
ED;nh m
EC;nh sắp bị hủy diệt m
E0; kh
F4;ng l
E0;m g
EC; được, nhưng vẫn c
F2;n lại một tia hy vọng, qu
E1; tr
EC;nh n
E0;y thực sự l
E0; gi
E0;y v
F2; l
F2;ng người.
Anh thấy r
F5; sự vì dự của Ho
E0;i Nguyệt. Trong l
F2;ng tự n
F3;i với m
EC;nh l
E0; n
EA;n rời đi, n
EA;n trả lại cuộc sống thoải m
E1;i mang lại Ho
E0;i Nguyệt, nhưng anh lại kh
F4;ng thể n
E0;o hạ quyết t
E2;m được. Cứ nghĩ đến chuyện c
F4; sẽ rời khỏi cuộc sống của m
EC;nh l
E0; vào l
F2;ng lại đau buốt kh
F4;ng chịu được, đau đến mức chỉ muốn d
F9;ng dao cắt s
E2;u v
E0;o cổ tay như lần trước để ngăn nổi đau th
EA;m nhức nhối. Anh nghĩ kh
F4;ng phải m
EC;nh bị bệnh m
E0; l
E0; đ
E3; tr
FA;ng b
F9;a, nhưng nếu như giải được c
E1;i b
F9;a n
E0;y th
EC; chắc l
E0; anh cũng kh
F4;ng sống nổi nữa. Anh lu
F4;n chong mắt
F4;m Ho
E0;i Nguyệt đang ngủ say trong l
F2;ng m
EC;nh rồi nằm thao thức đến b
EC;nh minh, hết lần n
E0;y đến lần kh
E1;c thầm hỏi c
F4;: V
EC; sao em chỉ đến anh th
E2;n thể m
EC;nh m
E0; kh
F4;ng bao giờ chịu hứa hẹn một tương lai?
Trong chuyến c
F4;ng t
E1;c, c
F4;ng việc của Ho
E0;i Nguyệt bận rộn lu b
F9;. Trước lúc đi phải t
EC;m tư liệu, chuẩn bị đề cương phỏng vấn, sau khoản thời gian về lại phải chỉnh sửa th
E0;nh b
E0;i viết. Mặc d
F9; tr
EA;n đường đi c
F4; cũng tranh thủ thời gian viết bản sơ thảo nhưng thấy Trần Thụy Dương đ
ED;ch th
E2;n đưa đi, c
F3; vẻ nội dung n
E0;y cực kỳ quan lại trọng n
EA;n c
F4; cũng kh
F4;ng d
E1;m coi thường. Sau v
F4; số lần trau chuốt, b
E0;i viết mới được giao đến t
E0;i tử Trương, mượt m
E0; đến mức ngay lập tức cả t
E0;i tử Trương cũng kh
F4;ng k
EC;m được, n
F3;i với c
F4;: "Ho
E0;i Nguyệt, em cứ đưa bản thảo mang lại anh bi
EA;n tập lại l
E0; được rồi. Chủ nhật về chơi với Đậu Đậu đi, đừng l
E0;m th
EA;m ngo
E0;i giờ nữa".
L
FA;c đầu Trần Thụy Dương chỉ muốn giữ Ho
E0;i Nguyệt b
EA;n m
EC;nh, kh
F4;ng ngờ lại l
E0;m c
F4; vất vả như vậy, vào l
F2;ng cực kỳ
E1;y n
E1;y. Sau thời điểm nghe t
E0;i tử Trương n
F3;i, Trần Thụy Dương đ
E3; điều chỉnh lại lịch l
E0;m việc đến Ho
E0;i Nguyệt. B
EC;nh thường sau khi phỏng vấn sẽ c
F3; thời gian một ng
E0;y để Ho
E0;i Nguyệt ở lại kh
E1;ch sạn chỉnh sửa bản thảo, c
F2;n m
EC;nh th
EC; dẫn c
E1;c nh
E2;n vi
EA;n kh
E1;c c
F9;ng đi b
E0;n bạc c
F4;ng việc ph
E1;t h
E0;nh v
E0; quảng c
E1;o. Quý phái tuần thứ hai, Ho
E0;i Nguyệt đ
E3; ph
E1;t hiện ra sự điều chỉnh n
E0;y, trong l
F2;ng thầm cảm k
ED;ch sự quan tiền t
E2;m chăm s
F3;c của Trần Thụy Dương.
Những l
FA;c đ
EA;m khuya y
EA;n tĩnh, Ho
E0;i Nguyệt cũng kh
F4;ng k
EC;m được, mang Trần Thụy Dương ra so s
E1;nh với Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o. Tuy nh
E0; họ Cơ l
E0; danh m
F4;n nhưng tiền đồ của Trần Thụy Dương cũng rất x
E1;n lạn. Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o t
E0;i hoa hơn người, Trần Thụy Dương th
E2;n thể khỏe mạnh, h
EC;nh như điều thứ hai c
F3; thể bảo đảm mang lại c
F4; một cuộc sống an nh
E0;n hơn. Tư Tư n
F3;i đ
FA;ng, một người đ
E0;n
F4;ng tốt như vậy đ
E3; động l
F2;ng v
EC; c
F4;, v
EC; cớ g
EC; c
F4; vẫn kh
F4;ng chịu tiếp nhận? Kh
F4;ng phải l
FA;c đầu m
EC;nh đ
E3; nghĩ đến việc rời xa Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o sao? V
EC; sao h
F4;m đ
F3; nghe thấy Tiểu Cẩm n
F3;i th
ED;ch anh ấy, trong l
F2;ng lại kh
F3; chịu như vậy?
Một tuần trước quốc kh
E1;nh, Trần Thụy Dương dẫn đo
E0;n đến th
E0;nh phố Hồng Sơn. Chủ nhiệm Triệu của Ban ngoại vụ th
E0;nh phố Hồng Sơn v
E0; Trần Thụy Dương từng l
E0; bạn học c
F9;ng lớp C
F4;ng t
E1;c thanh ni
EA;n ở trường Đảng tỉnh ủy, đều l
E0; c
E1;n bộ nguồn, nhị người qu
FD; nhau v
EC; t
E0;i n
EA;n việc tiếp đ
E3;i tự nhi
EA;n kh
F4;ng th
E0;nh vấn đề. Buổi tối h
F4;m đầu ti
EA;n tới đ
E2;y, Chủ nhiệm Triệu mời Trần Thụy Dương tới b
E3;i biển ăn hải sản. B
E3;i biển th
E0;nh phố Hồng Sơn nổi tiếng xa gần, đến Hồng Sơn m
E0; kh
F4;ng ra b
E3;i biển ăn một bữa thỏa th
ED;ch th
EC; cũng chưa thể coi l
E0; đ
E3; đến Hồng Sơn. Khu vực qu
E1;n ăn vỉa h
E8; ở đ
E2;y k
E9;o d
E0;i mấy kilomet,
E1;nh đ
E8;n trải d
E0;i xinh sắn trong gi
F3; biển, cảnh tượng rất h
F9;ng tr
E1;ng. Mặc d
F9; l
E0; qu
E1;n vỉa h
E8; nhưng hải sản ở đ
E2;y lại đắt kh
F4;ng k
E9;m g
EC; c
E1;c nh
E0; h
E0;ng cao cấp, gần tối thuyền đ
E1;nh c
E1; về bến l
E0; bỏ neo lu
F4;n ở đ
E2;y, kh
E1;ch gọi m
F3;n g
EC; l
E0; c
E1;c nh
E0; h
E0;ng sẽ đi thẳng tới thuyền lấy h
E0;ng. Hải sản tươi sống hơn bất kỳ nơi n
E0;o kh
E1;c.
B
E2;y giờ ch
ED;nh l
E0; thời gian c
E1;c loại c
E1; t
F4;m b
E9;o nhất vào năm. Chủ nhiệm Triệu rất trọng t
EC;nh cảm với bạn học, dặn d
F2; thuộc hạ phải tiếp đ
F3;n thật ho
E0;nh tr
E1;ng, lại gọi nhị c
F4; xinh đẹp đi c
F9;ng, kh
F4;ng kh
ED; bữa cơm cực kỳ vui vẻ. Rượu uống mềm m
F4;i, mọi người cũng trở n
EA;n thoải m
E1;i hơn.
Chủ nhiệm Triệu cầm ch
E9;n rượu đi tới n
F3;i với Ho
E0;i Nguyệt: "Ho
E0;i Nguyệt, uống với anh một ch
E9;n nh
E9;. Ăn hải sản nhất định phải uống ch
FA;t rượu trắng. Rượu qu
EA; ở chỗ bọn anh kh
F4;ng nặng, em cứ y
EA;n t
E2;m".
Ho
E0;i Nguyệt vội đứng l
EA;n n
F3;i: "Chủ nhiệm Triệu, em phải k
ED;nh rượu anh mới đ
FA;ng chứ. Tửu lượng của em rất k
E9;m, chỉ nhấp m
F4;i th
F4;i được kh
F4;ng?"
Chủ nhiệm Triệu lắc đầu n
F3;i: "T
EC;nh s
E2;u đến đ
E2;u uống s
E2;u đến đ
F3;. Một đại mỹ nữ như em m
E0; chỉ nhấp m
F4;i l
E0; kh
F4;ng được, đ
E0;n
F4;ng bọn anh sẽ cảm thấy đau l
F2;ng".
Ho
E0;i Nguyệt cười nhẹ. Trước đ
E2;y, đ
E1;m bạn của Lỗ Phong rất mồm m
E9;p, chuyện g
EC; cũng d
E1;m n
F3;i. L
FA;c đầu c
F4; nghe c
F2;n đỏ mặt t
ED;a tai nhưng sau đ
F3; Lỗ Phong n
F3;i với c
F4; rằng m
EC;nh c
E0;ng tỏ ra xấu hổ th
EC; bọn họ lại c
E0;ng th
ED;ch n
F3;i. V
EC; thế, dần dần da mặt c
F4; cũng trở n
EA;n d
E0;y hơn. C
F4; cảm th
E1;n với Đặng Duy
EA;n Duy
EA;n, phụ nữ đ
E3; c
F3; chồng quả nhi
EA;n da mặt sẽ d
E0;y hơn, Đặng Duy
EA;n Duy
EA;n lườm c
F4; coi thường thường: "N
F3;i mấy c
E2;u th
F4; tục th
EC; đ
E3; l
E0; g
EC;, b
E2;y giờ phụ nữ chưa chồng c
F2;n d
E1;m n
F3;i d
E1;m l
E0;m hơn cả người đ
E3; c
F3; chồng ấy chứ". Lúc đ
F3; c
F4; c
F2;n kh
F4;ng tin, nhưng sự thật đ
E3; chứng minh Đặng Duy
EA;n Duy
EA;n n
F3;i rất đ
FA;ng.
Trần Thụy Dương đi tới cầm lấy ch
E9;n rượu vào tay Ho
E0;i Nguyệt, n
F3;i với Chủ nhiệm Triệu: "H
F4;m ni Ho
E0;i Nguyệt đ
E3; uống kh
F4;ng
ED;t. Phụ nữ tửu lượng k
E9;m, ch
E9;n n
E0;y để em uống gi
FA;p c
F4; ấy".
Chủ nhiệm Triệu xoay lại nh
EC;n ph
ED;a sau thấy mấy người đ
E0;n
F4;ng đang uống hăng say, đổi ch
E9;n ch
E9;o tay với mấy c
F4; g
E1;i cực kỳ n
E1;o nhiệt n
EA;n cũng kh
F4;ng c
F3; thời gian để
FD; đến chỗ m
EC;nh, v
EC; vậy liền hạ thấp giọng cười n
F3;i: "Trước mắt đại ca kh
F4;ng được n
F3;i dối. Cả buổi tối h
F4;m ni anh thấy ch
FA; kh
F4;ng để
FD; đến ai kh
E1;c, c
F3; phải hai người đang...."
"Em uống, em uống", Ho
E0;i Nguyệt sốt ruột n
F3;i, rồi đưa tay định lấy ch
E9;n rượu vào tay Trần Thụy Dương. C
F4; đ
E3; d
F9;ng đến trăm phương ng
E0;n kế ngăn cản kh
F4;ng mang lại Trần Thụy Dương n
F3;i ra miệng, giờ đương nhi
EA;n cũng kh
F4;ng thể để người ngo
E0;i n
F3;i ra được.
"Đừng ngại", Trần Thụy Dương cũng đ
E3; chếnh cho
E1;ng, thấy Ho
E0;i Nguyệt đỏ mặt c
E0;ng kh
F4;ng cầm l
F2;ng được, kh
F4;ng chịu để c
F4; lấy lại ch
E9;n rượu: "Anh ấy đang n
F3;i đ
F9;a th
F4;i m
E0;, em dễ k
ED;ch động thế". N
F3;i rồi anh ta lại cười với Chủ nhiệm Triệu: "Anh thấy tiểu đệ của anh c
F3; ổn kh
F4;ng?"
Chủ nhiệm Triệu n
F3;i: "Đương nhi
EA;n. Đẹp trai, c
F3; t
E0;i, c
F2;n từng c
F4;ng t
E1;c tại nước ngo
E0;i, tuổi c
F2;n trẻ m
E0; đ
E3; c
F3; nhiều kinh nghiệm c
F4;ng t
E1;c. Anh t
ED;nh chẳng mấy chốc sẽ được cất nhắc l
EA;n chức Ph
F3; Gi
E1;m đốc Sở. Kh
F4;ng chỉ ổn m
E0; l
E0; qu
E1; ổn ấy chứ".
"Vậy vào mắt phụ nữ th
EC; thế n
E0;o?" Trần Thụy Dương lại hỏi nhưng
E1;nh mắt vẫn nh
EC;n Ho
E0;i Nguyệt.
Chủ nhiệm Triệu hiểu r
F5; cậu em m
EC;nh đang mượn rượu để b
E0;y tỏ tấm l
F2;ng với c
F4; g
E1;i b
EA;n cạnh n
EA;n vội phụ họa: "A, c
E1;i n
E0;y th
EC; phải hỏi c
F4; Thương đ
E2;y. Em xem, trong mắt phụ nữ bọn em th
EC; Gi
E1;m đốc Trần thế n
E0;o?"
Ho
E0;i Nguyệt chỉ c
F3; thể l
E0;m như kh
F4;ng thấy
E1;nh mắt s
E1;ng rực của Trần Thụy Dương, c
F4; cười n
F3;i với Chủ nhiệm Triệu: "Đương nhi
EA;n l
E0; một vi
EA;n kim cương, rực rỡ, lấp l
E1;nh".
Chủ nhiệm Triệu n
F3;i: "Vi
EA;n kim cương n
E0;y l
E0; h
E0;ng n
F3;ng bị nhiều người để
FD; lắm đấy. Ho
E0;i Nguyệt phải giữ chắc v
E0;o".
Ho
E0;i Nguyệt cười tủm tỉm n
F3;i: "Em gi
E0; rồi, loại chạy thi trăm m
E9;t n
E0;y chỉ hợp với c
E1;c c
F4; g
E1;i trẻ th
F4;i".
Trần Thụy Dương thấy tr
E1;i tim chợt trĩu xuống, d
F9; ngo
E0;i mặt vẫn tỏ ra b
EC;nh thường: "Ai bảo thế, bọn anh c
F2;n kh
F4;ng cảm thấy m
EC;nh gi
E0; m
E0;". N
F3;i xong, anh ta uống cạn ch
E9;n rượu rồi trở lại chỗ ngồi.
Chủ nhiệm Triệu n
F3;i với Ho
E0;i Nguyệt: "Xem k
EC;a, l
E0;m người ta đau l
F2;ng rồi. Phụ nữ kh
F4;ng được ki
EA;u qu
E1;, phải chừa ch
FA;t thể diện cho đ
E0;n
F4;ng chứ!"
Bữa cơm ăn trọn nhì tiếng mới xong, kh
E1;ch chủ đều vui. Mấy người c
F9;ng t
F2;a soạn đ
E3; đỡ kh
F4;ng
ED;t rượu đến Trần Thụy Dương, giờ kh
F4;ng chịu nỗi, vừa la h
E9;t hẹn bữa khuya t
E1;i chiến vừa trốn về ph
F2;ng ngủ. Trần Thụy Dương hỏi Ho
E0;i Nguyệt: "C
F3; mệt kh
F4;ng?"
Ho
E0;i Nguyệt lắc đầu: "Em cũng kh
F4;ng uống bao nhi
EA;u".
C
F4; chần chừ một ch
FA;t rồi cuối c
F9;ng cũng đi theo Trần Thụy Dương.
Trăng vừa l
EA;n, phủ một lớp s
E1;ng bạc xuống mặt biển, những gợn s
F3;ng ngo
E0;i khơi nhẹ vỗ v
E0;o bờ, tiếng thở của biển cả nhẹ nh
E0;ng b
EA;n tai. Nếu như kh
F4;ng c
F3; một người y
EA;n lặng b
EA;n cạnh th
EC; Ho
E0;i Nguyệt sẽ cảm thấy rất thoải m
E1;i.
"Em vẫn c
F2;n nhức nhối chuyện qu
E1; khứ
E0;?" Rốt cuộc Trần Thụy Dương cũng l
EA;n tiếng, giọng n
F3;i kh
F4;ng c
F2;n điềm tĩnh như xưa.
Ho
E0;i Nguyệt n
F3;i: "Kh
F4;ng muốn để bụng nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ đến. Rất nhiều l
FA;c bất gi
E1;c nhớ ra m
EC;nh từng thất bại như thế n
E0;o, vết thương s
E2;u ra sao. Cuộc đời ngắn như vậy, c
F3; thể cả đời n
E0;y cũng kh
F4;ng thể x
F3;a sạch hồi ức. C
F3; điều cũng chỉ l
E0; dấu vết m
E0; th
F4;i".
"Đ
E3; như vậy th
EC; em kh
F4;ng định để người kh
E1;c vạ l
E2;y đấy chứ?" Lời Trần Thụy Dương rất c
F3; th
E2;m
FD;, n
F3;i xong, anh xoay sang nh
EC;n c
F4;.
Ho
E0;i Nguyệt ngẩn người. Dưới
E1;nh trăng, vẻ mặt Trần Thụy Dương dịu d
E0;ng rất kh
E1;c l
FA;c thường, ngũ quan lại vốn b
EC;nh thường l
FA;c n
E0;y lại tỏ ra cực kỳ sinh động.
"
DD; anh l
E0; chẳng lẽ em c
F2;n bắt anh phải g
E1;nh chịu hậu quả do tội lỗi của Vi
EA;n Thanh g
E2;y ra?" Thấy c
F4; ngẩn ngơ kh
F4;ng đ
E1;p, Trần Thụy Dương liền ngả b
E0;i: "Thương tiểu thư, em kh
F4;ng thể lạm s
E1;t kẻ v
F4; tội như vậy".
Ho
E0;i Nguyệt biết nếu tiếp tục đề t
E0;i n
E0;y th
EC; ch
ED;nh m
EC;nh sẽ bị
E9;p đến tuyệt lộ, c
F4; căng thẳng cười n
F3;i: "Em l
E0; ai chứ? Chẳng qua l
E0; một c
F4; n
E0;ng bi
EA;n tập vi
EA;n nhỏ b
E9;, c
F3; muốn lạm s
E1;t cũng kh
F4;ng c
F3; quyền lực đ
F3;".
"Đ
E3; n
F3;i l
E0; phải giữ lời", Trần Thụy Dương vui vẻ thở ph
E0;o một hơi, bước d
E0;i về ph
ED;a trước. Ho
E0;i Nguyệt vất vả chạy theo, đang định kiếm cớ đi về th
EC; Trần Thụy Dương đ
E3; dừng bước, luân phiên người lại: "Quốc kh
E1;nh được nghỉ d
E0;i hạn, em c
F3; sắp xếp g
EC; chưa? Nếu chưa th
EC; gọi Đậu Đậu, anh dẫn nhì mẹ bé đến một nơi rất hay".
Ho
E0;i Nguyệt cũng dừng bước: "Gi
E1;m đốc Trần!"
Trần Thụy Dương đi về chỗ c
F4;: "Ho
E0;i Nguyệt, trời đất b
EA;n ngo
E0;i bao la lắm. Cuộc sống c
F3; thể bắt đầu từ bất cứ l
FA;c n
E0;o. Đậu Đậu rất đ
E1;ng y
EA;u, anh cũng rất th
ED;ch n
F3;, dẫn n
F3; c
F9;ng đi, anh nghĩ sẽ rất vui".
Đ
E3; n
F3;i đến mức n
E0;y, đương nhi
EA;n Ho
E0;i Nguyệt cũng kh
F4;ng thể giả c
E2;m giả điếc nữa. Người đ
E0;n
F4;ng trẻ tuổi n
E0;y c
F3; một c
E1;nh tay khỏe mạnh đủ để n
E2;ng đỡ m
EC;nh v
E0; Đậu Đậu đi tiếp tr
EA;n bé đường ph
ED;a trước. Trong mắt anh c
F3; sự y
EA;u thương nồng đậm, c
F4; kh
F4;ng thể ho
E0;i nghi ch
FA;t n
E0;o về sự ch
E2;n t
EC;nh của anh. Ho
E0;i Nguyệt vày dự. Nhận lời? giỏi l
E0; từ chối? Lại một lần nữa c
F4; bị dồn v
E0;o một kh
F4;ng gian v
E0; thời gian chật hẹp. Th
EC; ra cuộc đời kh
F4;ng bao giờ cho ch
FA;ng ta thời gian suy x
E9;t v
E0; c
E2;n nhắc tử tế, n
F3; lu
F4;n vung roi
E9;p ch
FA;ng ta lựa chọn, ngọn roi của n
F3; quất l
EA;n người ch
FA;ng ta kh
F4;ng lưu t
EC;nh ch
FA;t n
E0;o, mỗi roi đều rất đau đớn. C
F4; ngẩng đầu nh
EC;n Trần Thụy Dương, trong mắt đối phương c
F3; sự chờ đợi tha thiết, c
F4; c
F3; thể nh
EC;n thấu, kỳ thực c
F4; đ
E3; thấy r
F5; từ l
E2;u rồi, c
F3; điều c
F4; vẫn đang tr
E1;nh n
E9;.
V
EC; sao tr
E1;nh n
E9;? L
FD; tr
ED; n
F3;i với c
F4; n
EA;n tiếp nhận t
EC;nh y
EA;u của người đ
E0;n
F4;ng n
E0;y, v
EC; ch
ED;nh c
F4;, cũng v
EC; Đậu Đậu. C
F4; mấp m
E1;y m
F4;i nhưng lại kh
F4;ng n
F3;i n
EA;n lời, b
EA;n tai vang l
EA;n giọng của Cơ Qu
E2;n Đ
E0;o: "Em đ
E3; bao giờ chờ đợi một người như vậy tốt chưa? Vừa hy vọng lại tuyệt vọng?" Anh ấy c
F2;n đang chờ c
F4;, h
F4;m đ
F3; anh ấy hỏi c
F4; c
F3; chờ anh ấy kh
F4;ng, c
F4; n
F3;i sẽ chờ. Khi đ
F3; c
F4; ho
E0;n to
E0;n hiểu r
F5;
FD; anh nhưng vẫn trả lời ki
EA;n quyết như vậy. Đ
E3; vậy th
EC; c
F4; n
EA;n chờ anh ấy, chờ cho bệnh t
EC;nh anh ấy khỏi hẳn.
Từ bao giờ, tr
E1;i tim c
F4; đ
E3; thuộc về người đ
E0;n
F4;ng u sầu, nh
FA;t nh
E1;t v
E0; c
F2;n c
F3; bệnh tật quấn th
E2;n kia? C
F4; vừa d
F9;ng l
FD; tr
ED; ph
E2;n t
ED;ch khoảng c
E1;ch giữa nhị người, d
F9;ng l
FD; tr
ED; ph
E2;n t
ED;ch đủ mọi kh
F3; khăn vào tương lai, d
F9;ng l
FD; tr
ED; ph
E2;n t
ED;ch t
EC;nh cảm của m
EC;nh đối với anh ấy v
E0; đối với Đậu Đậu xem ai nhẹ ai nặng, lại vừa từ từ đ
E1;nh mất tr
E1;i tim m
EC;nh vào
E1;nh mắt lưu luyến của anh ấy. Người đ
E0;n
F4;ng ấy đ
F3; mặc d
F9; c
F3; bệnh trong người nhưng lại y
EA;u c
F4; như b
E1;u vật, d
F9;ng đ
F4;i tay đ
E1;nh gi
E1; ng
E0;n v
E0;ng kia vụng về băng b
F3; ng
F3;n tay, gội đầu, nấu ch
E1;o, x
F3;a chảy vết m
E1;u bầm tr
EA;n ch
E2;n mang đến c
F4;. C
F4; kh
F4;ng biết rốt cuộc m
EC;nh c
F3; g
EC; tốt đ
E1;ng để anh l
E0;m như thế, c
F4; chỉ cảm thấy l
FA;c n
E0;y, mang đến d
F9; c
F3; thứ kh
E1;c m
EA; hoặc đến đ
E2;u cũng kh
F4;ng thể khiến c
F4; c
F3; thể nhẹ nh
E0;ng xoay người bỏ đi như thiết tưởng l
FA;c đầu. C
F4; phải gi
FA;p anh ấy hồi phục sức khỏe, c
F9;ng nhau đối mặt với cuộc sống, đối mặt với t
EC;nh y
EA;u.
"Gi
E1;m đốc Trần, kỳ nghỉ quốc kh
E1;nh, em phải đưa Đậu Đậu về nh
E0;. Bố mẹ em đều nhớ ch
E1;u". Ho
E0;i Nguyệt nhẹ nh
E0;ng n
F3;i, nh
EC;n Trần Thụy Dương,
E1;nh mắt trong suốt: "Đậu Đậu c
F2;n nhỏ qu
E1;, b
E2;y giờ c
F2;n chưa đến l
FA;c dẫn n
F3; ra ngo
E0;i chơi".
Xem thêm: Những Phát Minh Làm Thay Đổi Thế Giới Bạn Phải Biết, 20 Phát Minh Vĩ Đại Đã Thay Đổi Thế Giới
Sự thất vọng qu
E1; lớn nuốt trọn tr
E1;i tim Trần Thụy Dương, anh ta lẳng lặng nh
EC;n c
F4; kh
F4;ng n
F3;i n
EA;n lời. Dưới
E1;nh trăng, c
F4; đẹp như một n
E0;ng ti
EA;n từ cung trăng rơi xuống trần gian, sạch sẽ, tinh khiết, nhưng lại kh
F4;ng thuộc về anh. Anh cũng kh
F4;ng hiểu r
F5; t
E2;m t
EC;nh của ch
ED;nh m
EC;nh, l
E0; đau buồn, tức giận, tốt l
E0; thứ cảm x
FA;c n
E0;o kh
E1;c? Anh chỉ nghe thấy những tiếng la h
E9;t đi
EA;n cuồng vào l
F2;ng, rốt cuộc vì chưng sự vì chưng dự đ
E3; khiến anh đ
E1;nh mất người phụ nữ m
E0; m
EC;nh v
F4; c
F9;ng tr
E2;n trọng? L
E0; ai đ
E3; lấy mất tr
E1;i tim c
F4; ấy?
Một hồi chu
F4;ng điện thoại dồn dập vang l
EA;n, Ho
E0;i Nguyệt mở m
E1;y nghe, chưa được một ph
FA;t, sắc mặt đ
E3; trắng bệch, c
F4; h
E9;t v
E0;o điện thoại: "Đậu Đậu b
E2;y giờ thế n
E0;o?"
Em Là Định Mệnh Đời Anhe
Pub A4A5A6
Hoài Nguyệt là 1 trong người thao tác làm việc rất nghiêm túc, Cơ Trọng Minh là fan nổi tiếng, đang mời người ta ăn uống cơm nên đương nhiên cô không dám làm qua loa. Mấy ngày nay cô vẫn lên mạng tìm kiếm các bài lí giải nấu món chay và chuẩn bị nguyên liệu thổi nấu ăn. Qua điện thoại, cô khổ cực nói với Đặng Duyên Duyên: “Tay nghề làm bếp ăn của tớ chỉ ở trình độ chuyên môn nghiệp dư, lần này chắc chắn tớ mất không còn thể diện vì bạn rồi!”
Đặng Duyên Duyên nói: “Bạn có tác dụng thế nào cũng được, tất cả món nào sang trọng mà Cơ Trọng Minh trước đó chưa từng ăn, món chay của cổ từ bỏ nào nhưng ông ấy chưa từng nếm chứ, vị sao ông ấy lại muốn nạp năng lượng món các bạn nấu? Chẳng lẽ bạn vẫn còn không hiểu à?”
Cái này hotline là fan ngoài cuộc tỉnh táo, bạn trong cuộc u mê. Ví dụ là ông vắt đó tất cả ý trang bị khác, lại tương tác đến bài phỏng vấn độc quyền của Hoài Nguyệt, Đặng Duyên Duyên lập tức lờ mờ đoán ra vì sao của vấn đề. Gồm điều tóm lại này thật sự làm mọi fan sững sờ. Cô lưu giữ tới khuôn mặt đẹp trai ghẻ lạnh đó của Cơ Quân Đào, lúc chú ý Hoài Nguyệt cũng ko tỏ ra thân yêu cho lắm. Dễ thường lại thiệt sự đụng lòng trước cô thiếu phụ Hoài Nguyệt này rồi?
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, sao thiết yếu chứ? hình dạng Hoài Nguyệt siêu đẹp, ngày còn đi học mọi fan đều nói Đặng Duyên Duyên là hoa khôi giảng đường, nhưng thực chất cô biết các nam sinh vào lớp đã kín chấm điểm những nữ sinh, người được điểm tối đa lại là Hoài Nguyệt. Chỉ có điều Hoài Nguyệt sống thừa nội tâm, lại luôn tỏ ra ngây thơ không rành gắng sự nên cũng tương đối ít khi đổi thay chủ đề luận bàn của hầu như người.
Nếu Hoài Nguyệt không được đẹp thì làm thế nào Lỗ Phong bao gồm thể xem xét cô, hơn nữa còn yêu nhau từ năm thứ ba đh đến tận lúc tốt nghiệp thạc sĩ. Mặc dù Đặng Duyên Duyên luôn nghi ngờ Lỗ Phong vẫn đi nạp năng lượng hoang ở ngoài nhưng nắm lại, sau cuối người ta vẫn ước hôn Hoài Nguyệt một bí quyết đàng hoàng. Phải biết trong vụ việc đánh giá thiếu nữ thì ánh mắt của đám play boy lúc nào cũng chuẩn chỉnh nhất, đúng chuẩn nhất.
Sau khi kết hôn, Hoài Nguyệt vẫn từ trường đoản cú cởi quăng quật lớp vỏ không tính ngây thơ của một thiếu nữ, mỗi hành động, cử chỉ hầu hết toát ra vẻ nàng tính, đặc điểm đó cũng là nhờ công của Lỗ Phong. Sau thời điểm sinh Đậu Đậu, Hoài Nguyệt càng trở đề xuất dịu dàng, đằm thắm, người bọn ông nào nhận thấy cô cũng trở thành phải cồn lòng, tất nhiên Cơ Quân Đào không ngoại lệ.
Có điều cô bắt buộc nói những điều đó với Hoài Nguyệt. Sản phẩm nhất, đây chỉ nên suy đoán của cô, tất yêu vô cớ gây áp lực nặng nề cho Hoài Nguyệt được. Sau thời điểm ly hôn, hiệ tượng Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh, lỏng lẻo nhưng thực chất trong lòng cô vô cùng băn khoăn, lúng túng, chỉ cần phải có một chút gió thổi cỏ lay, cô cũng băn khoăn lo lắng hãi hùng. Hai người đã ở thuộc phòng với nhau tư năm, làm thế nào Đặng Duyên Duyên còn không hiểu biết nhiều điều này chứ. Vật dụng hai, ví như như suy đoán của cô không không nên thì khi không còn biết rõ nội tình, Hoài Nguyệt vẫn càng từ bỏ nhiên, dễ chịu hơn trước mặt phụ vương con nhà họ Cơ, vẻ đẹp mắt của cô sẽ được thể chỉ ra sắc nét nhất, do vậy mọi chuyện không hẳn sẽ dễ dãi hơn những sao? sản phẩm ba, Đặng Duyên Duyên lén cười, Cơ Quân Đào ơi Cơ Quân Đào, bất ngờ anh lại trái tính trái nết như vậy, nhằm tôi coi xem cuối cùng anh còn hoàn toàn có thể kiềm chế mang lại bao giờ?
Bên này Hoài Nguyệt vẫn còn đấy đang tiếp tục lưu ý đến trăn trở: “Tớ cũng đang cảm thấy kỳ lạ, chúng ta nói xem, vày sao ông ấy lại muốn ăn cơm tớ nấu? chẳng lẽ Tiểu Dã đã ca tụng tay nghề thổi nấu nướng của tớ lên tận mây xanh trước phương diện ông ấy? Cô ấy tất cả biết làm bếp nướng gì đâu, thấy fan khác có thể nấu cơm đã nhận định rằng đó là đầu bếp danh tiếng rồi. Trời ạ, tớ sắp ngất rồi đây! chúng ta đừng cười, vị đại tè thư này thật sự rất có thể làm được chuyện vì vậy đấy!”
Đặng Duyên Duyên cười đến mức suýt ho sặc sụa, phải nỗ lực lắm mới tạm dừng được, cô nói nghiêm túc: “Tớ đoán chắc hẳn là nắm thật. Kết luận là chúng ta đừng căng thẳng, các bạn nấu nướng cũng tương đối lắm, tuy nhiên trình bày chẳng ra gì nhưng mùi vị lại hết sức ngon. Ví như vẫn cảm thấy không ổn định thì cứ thêm chút gia vị mì chính là được”.
Hoài Nguyệt quan tâm đến một hồi rồi kết luận, cũng chỉ bao gồm thể nỗ lực chứ không còn cách nào khác. Nghĩ đến sự việc Cơ Trọng Minh đã quy y cửa ngõ Phật, độc nhất định có tương đối nhiều thanh quy giới luật phải cô còn quyết định đi mua một chiếc nồi mới.
Mấy thời nay Cơ Trọng Minh vẫn ở tòa nhà liền kề, buổi sớm Cơ Quân Đào đi tản bộ với bố trong tè khu. 1 năm chẳng gặp mặt nhau được mấy lần, rất nhiều khúc mắc thân anh với ba cũng thong thả bị thời gian ăn mòn, chìm dần dần vào đáy lòng, ít nhất là vẻ ngoài đã không hề mâu thuẫn nữa.
“Môi trường ở quần thể nhà này sẽ không tồi, tỉ lệ đơn vị có người ở siêu cao. Bố cũng không ham mê biệt thự, đơn vị với nhà cách nhau quá xa, không tồn tại lấy một người hàng xóm”, Cơ Trọng Minh nói: “Lúc còn trẻ con vẫn khao khát rất có thể vào núi sâu rừng già hoang vắng vẻ không người để tìm linh cảm, tìm kiếm đa số kỳ quan mà bạn khác ko thấy được. Bây giờ già rồi lại bắt đầu thích náo nhiệt, bắt đầu mong chờ đến khi được đùa với cháu. Quân Đào, ba đã bảy mươi lăm tuổi rồi, yêu ước này của bố không thực sự đáng chứ?”
Thấy nam nhi cúi đầu ko nói, ông ta lại tiếp tục: “Bố thấy Hoài Nguyệt không tồi, đứng đắn, đúng mực, nhẹ dàng, xinh đẹp, siêu giống người mẹ con. Cô nàng này cũng khá thẳng thắn, biết thì nói là biết, lưỡng lự thì bảo là không biết”.
Cơ Quân Dã vẫn nói với cha về tình hình của Hoài Nguyệt tự trước. Cơ Trọng Minh vốn là fan không câu nệ mực thước nên tất nhiên không hề lưu ý đến chuyện vượt khứ của cô.
Cơ Quân Đào ngấc đầu nhìn dọc con đường nhỏ phía trước, sắc đẹp mặt vẫn không hề thay đổi: “Bố đừng nghe tiểu Dã nói liên thiên, chuyện này cơ phiên bản là không thể”.
Cơ Trọng Minh thầm lắc đầu, nam nhi mình cứ hầm hầm lì lì cầm này thì làm sao mà tán gái được chứ. “Có một số việc yêu cầu tâm sự, có một số trong những lời đề nghị nói ra, chớ giữ kín đáo trong lòng mãi thế. Tính tình chị em con chính là như vậy, mang lại nên sau cuối bà ấy vẫn tự làm cho khổ mình”.
Cơ Quân Đào hy vọng nói, tín đồ làm khổ mẹ chưa hẳn người khác, cũng không hẳn chính người mẹ mà là ông xã bà ấy. Nhưng chú ý mái tóc cha đã bạc đãi trắng, anh lại nuốt lời định nói vào. Bởi vì cái bị tiêu diệt của mẹ, ba đã vứt vứt bụi trần, chẳng lẽ cần làm ỗi ngày còn lại của ông ấy hầu hết sống trong dằn vặt, hối hận tuyệt sao? dường như chính anh cũng không đành lòng.
“Quân Đào, nếu bé thật sự say đắm Hoài Nguyệt…” Cơ Trọng Minh muốn khuyên bảo nam nhi nên tỏ ra dữ thế chủ động một chút cùng với phụ nữ, ví dụ nó đã rượu cồn lòng với những người ta rồi mà hơn nữa nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Bố!” Cơ Quân Đào tất tả ngắt lời. Trên con đường nhỏ tuổi trước mặt, hai bà bầu con yêu mến Hoài Nguyệt đã đi tới.
Đậu Đậu mang quần soóc màu trắng, áo phông màu xanh ngọc bích khiến cho khuôn phương diện càng trở buộc phải trắng mịn như tuyết, sau sống lưng còn treo một chiếc tía lô nho bé dại bằng vải bò. Cậu bé xíu chạy phía trước khôn xiết vui vẻ, vừa chạy vừa không hoàn thành quay lại gọi: “Mẹ, cấp tốc lên, nhanh lên một chút!”
Hoài Nguyệt đi phía sau, hai tay xách nhị cái, túi vừa đi vừa gọi: “Đậu Đậu, đi rảnh rỗi thôi, đợi mẹ với!”
Đậu Đậu con quay lên, chú ý ngay thấy Cơ Quân Đào. Cậu nhỏ bé vừa chạy tới vừa vui vẻ gọi: “Chú Cơ”, ko kịp chờ Cơ Quân Đào dang tay ra đang lao ngay vào lòng anh.
Đậu Đậu quan sát Cơ Trọng Minh rất tráng lệ rồi bắt đầu tươi cười: “Cháu chào ông Cơ, ông Cơ có lông mày trắng”. Nói rồi chuyển bàn tay đầy đặn ra sờ sờ mặt hàng lông mày bên bắt buộc của Cơ Trọng Minh: “Giống Thái Thượng lão quân trong phim Tây du kí”.
Bàn tay Đậu Đậu vuốt vuốt mặt hàng lông mi của Cơ Trọng Minh, mượt mềm, ngưa ngứa, dường như đang nhẹ nhàng xoa lên trái tim fan già. Cơ Trọng Minh dịu nhàng nỗ lực bàn tay cậu bé, không kìm được, hôn một chiếc rồi trêu: “A, thế Thái Thượng lão quân có tác dụng gì?”
“Thái Thượng lão quân luyện tiên đan, sau đó bị Tôn Ngộ Không đem trộm ăn sạch, rộp rộp, cố gắng là Tôn Ngộ không bị rất lợi hại”.
Cơ Trọng Minh cười cợt nói: “Ông Cơ cũng luyện tiên đan, lát nữa ông mang đến cháu ăn được không? Ăn ngừng Đậu Đậu cũng biến thành trở cần rất lợi hại”.
Đậu Đậu nhấp lên xuống đầu, ôm cổ Cơ Quân Đào mỉm cười khanh khách: “Ông là tía chú Cơ, bà bầu cháu nói ông là một trong hoạ sĩ lớn, không phải luyện tiên đan”.
Cơ Trọng Minh còn ước ao trêu tiếp thì Hoài Nguyệt sẽ chạy tới. Cô vừa kính chào hỏi Cơ Trọng Minh vừa nói cùng với Đậu Đậu: “Đậu Đậu mau xuống đi, chú Cơ bế nhỏ sẽ mệt nhọc đấy”.
Đậu Đậu căn vặn vẹo không nghe. Cơ Trọng Minh nói: “Bế một em nhỏ bé thì mệt vậy nào được, nếu nó mệt nhọc thì để chưng bế cho”. Thấy Hoài Nguyệt xách hai cái túi to lớn tướng, ông lại quá bất ngờ hỏi: “Cháu xách những đồ vậy nên thì đi mang đến đây mẫu mã gì?”
“Xe buýt ạ!”, Hoài Nguyệt đáp: “Ngay bên dưới tòa nhà con cháu ở trong tp có đường xe buýt chạy thẳng đến đây, tiện lắm”.
Cơ Trọng Minh cảm xúc kỳ lạ. Người rất có thể ở khu vực nhà cạnh bên này ai mà không tồn tại xe riêng, chẳng lẽ sau khoản thời gian ly hôn thương Hoài Nguyệt lại không có tiền gì khác quanh đó nhận được tòa nhà này? Nghĩ cho đây ông lại bấc giác liếc nhìn đàn ông với góc nhìn trách móc. Theo quan điểm của ông thì khi 1 người say đắm một tín đồ phụ nữ, việc trước tiên cần làm cho là phải bảo vệ đời sống đồ vật chất cho tất cả những người ta ở 1 mức nhất định. Sao hoàn toàn có thể để fan ta đi xe pháo buýt tới gặp mình chứ?
Hiểu được ý trách cứ trong mắt bố, Cơ Quân Đào không khỏi cười cợt khổ vào lòng. Cho dù không nỡ nhằm cô ấy đi xe buýt mang lại mấy cũng không làm những gì được, anh mang danh nghĩa gì nhằm đi đón cô ấy chứ?
“Cháu không đủ can đảm đâu”. Hoài Nguyệt cười cợt nói. Làm gì có chuyện ấy chứ, để Cơ Quân Đào tài xế tới đón? dù là khách sáo thì ông nuốm cũng nói hơi quá rồi.
Cơ Trọng Minh gửi tay chũm đỡ một chiếc túi trong tay mến Hoài Nguyệt, nhìn thì khổng lồ nhưng thực tế rất nhẹ.
Hoài Nguyệt vì chưng dự một chút rồi cũng giải thích cho ông nghe: “Là nấm chưng ạ. Ở đây kha khá hẻo lánh, cháu sợ không tải được nấm ngon ở nhà hàng gần đây”.
Hoài Nguyệt nói: “Tay nghề nấu nạp năng lượng của con cháu không cao, sợ lát nữa Cơ lão tiên sinh lại chê cười. Nghe Duyên Duyên nói đài truyền hình của cô ý ấy đã đặt đồ chay từ bỏ Đại Ẩn định mời bác dùng nhưng chưng cũng trường đoản cú chối. Vậy thì đồ cháu nấu chắc bác khó có thể nuốt trôi được”.
Cơ Trọng Minh nói: “Bình thường bác bỏ không ăn chay, thời điểm nào không từ chối được thì mới ăn. Đã về nhà thì dĩ nhiên càng không muốn ăn đồ dùng chay của Đại Ẩn từ nữa. Lát nữa cháu nấu cho bác bỏ một bát thịt kho tàu, lâu lắm rồi bác bỏ không ăn”.
Nhận thấy sự nghi ngờ của cô, Cơ Trọng Minh cười cợt nói: “Bác quy y cửa ngõ Phật nhưng lại không duy nhất thiết phải ăn uống chay. Có những thanh quy giới biện pháp của cửa Phật không phù hợp với đạo chăm sóc sinh. Năm nay bác bảy mươi lăm tuổi rồi, ăn chay hữu dụng cho sức khỏe, nhưng ăn chay hoàn toàn cũng biến thành làm cơ thể thiếu chất, do đó lúc về nhà bác đều nạp năng lượng mặn. Còn lúc ra phía bên ngoài thì tất nhiên phải ra dáng một chút, còn nếu không lấy lý do gì để khước từ bao nhiêu lời mời dự tiệc như vậy chứ? Biết chuyện này, cháu sẽ không còn cho rằng bác bỏ là sư hổ mang chứ?”
Hoài Nguyệt nghĩ thầm, đương nhiên ông chưa phải sư hổ mang vày vốn dĩ cũng có phải là sư đâu, chẳng qua là muốn thoát khỏi tục sự hồng trần buộc phải lấy thanh quy giới lao lý ra làm cho tấm chắn mà lại thôi. Thảo nào quan sát ông không giống người bảy mươi lăm tuổi, phong thái hào hiệp, ngang tàng, thật không hẳn người thường, băn khoăn lúc còn trẻ sống phóng bí tới mức nào? suy nghĩ vậy nhưng không tính miệng cô vẫn cười nói: “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật tổ giữ trong lòng, chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn gì cũng giống nhau, cuối cùng cũng ko ngoài tía chất đạm, mặt đường và mỡ”.
Cơ Trọng Minh không ngờ cô lại nói như vậy, nghe xong xuôi ông liền cười cợt to: “Hoài Nguyệt, nếu chưng mà ngang tuổi Quân Đào thì cố định sẽ bắt buộc tranh giành cùng với nó một má hồng tri kỷ như cháu!”
Cơ Quân Đào nghe vậy biến sắc, trong lòng thầm trách bố thì thầm quá đường đột, anh tương đối nghiêng mặt nhìn Hoài Nguyệt.
“Cơ tiên sinh tôn vinh cháu quá rồi, Hoài Nguyệt làm thế nào dám nhận”. Vừa nói Hoài Nguyệt vừa nghĩ, tôi không hẳn má hồng tri kỷ của nam nhi ông, còn giúp má hồng tri kỷ của ông thì tôi càng không đủ can đảm với cao. Ngay cả làm vk người ta tôi còn thua kém như vậy, nói gì cho má hồng tri kỷ? không phải là từ mình làm cho khổ mình sao?
Vốn còn đang bể chồn, lo ngại lời tía nói sẽ đắc tội cô, tuy nhiên khi thấy cô ấy trầm trồ không để ý, Cơ Quân Đào lại cảm giác hẫng hụt, vẻ mặt trở nên hết sức rầu rĩ. Thấy thế, Đậu Đậu ghé giáp vào tai Cơ Quân Đào nói nhỏ: “Chú Cơ, ông Cơ tất cả thật là ba chú không? bởi vì sao ông luôn luôn cười cơ mà chú thì không bao giờ cười?”
“Vì người mẹ cháu là đàn bà mà. Cha cháu nói bé gái lúc nào cũng kém gan, chị em cháu là con gái nhát gan nhất”.
“Đương nhiên là cháu”, Đậu Đậu nói, bao gồm khí lẫm liệt: “Bao tiếng lớn, con cháu sẽ cưới mẹ, ẹ mắc áo cưới hết sức đẹp, ngày nào cháu cũng đảm bảo an toàn mẹ”.
Cơ Quân Đào dở khóc dở cười: “Đến thời điểm cháu bự thì người mẹ cháu đã già rồi, bà bầu cháu sao hoàn toàn có thể đợi lâu vì thế được?”
“Đợi được, ngóng được. Người mẹ đã nói đã chờ con cháu mà”. Đậu Đậu vội vàng nói rồi hỏi mẹ thật to: “Mẹ, bà mẹ có chờ con lớn lên rồi cưới người mẹ không?”
Hoài Nguyệt quay đầu lại, trìu quí nhìn nhỏ trai, cười cợt nói: “Có, có, có, chị em sẽ đợi Đậu Đậu khủng lên rồi cưới Đậu Đậu”.
Cơ Trọng Minh nhìn đàn ông như mỉm cười như không. Trong tâm biết bố hiểu lầm mình, nhưng lại Cơ Quân Đào lại không biết lý giải thế nào, chỉ cảm thấy rất là khó xử.
Ngoại truyện 2 nước ngoài truyện 1 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 Chương 15 Chương 14 Chương 13 Chương 12 Chương 11 Chương 10 Chương 9 Chương 8 Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1