" chị ơi, em yêu chị ơi, em yêu chị", chị ơi, em yêu chị

(a
Famiy)- bất kỳ chuyện gì tôi cũng phải băn khoăn lo lắng cho cậu ta. Sinh nhật thì cậu ta "ngây thơ" đòi kim cương tôi, cùng vẫn... Bình thản gọi tôi là "chị".

Bạn đang xem: Chị ơi, em yêu chị


xin chào chị Vi, trước đó tôi cũng như chị, từng quen với N - một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn tôi 2 tuổi. Hồi đầu mới quen, cảm hứng của tôi cũng giống như chị vậy, bởi vì cậu ta hóm hỉnh, dễ dàng nhìn, khéo ăn uống nói cùng lấy lòng gần như người. Cậu ta cũng khá khéo chiều lòng tôi, thân thiện tôi y hệt như Quân vậy.Rồi thì N cũng nói câu "Chị ơi, em yêu chị" với tôi, và tôi thì dấn lời yêu cậu ta. Khi tôi đồng ý, cậu ta rất phấn chấn và bảo rằng "Em sẽ lo đến chị xuyên suốt đời". Lúc ấy, vì cũng rất thích cậu ta, bắt buộc tôi đã bỏ qua những lời góp ý của đồng đội (tôi che không cho mái ấm gia đình biết ).Tuy nhiên, sự chênh lệch tuổi tác trái thật đem về rất các mâu thuẫn. Gặp anh em của cậu ta, tôi quả thật khôn cùng ngượng vì chưng sự chênh lệch tuổi tác này, dẫu vậy N đã yên ủi tôi khôn xiết nhiều, dần dần dà tôi cũng nguôi ngoai. Chỉ đến lúc tôi vô tình đọc được tin nhắn của khách hàng N trong sản phẩm công nghệ cậu ta "Cái máy bay bà già đó cố nào rồi?" thì tôi thật sự shock. Cơ mà dù cực kỳ buồn, tôi vẫn nuốm không để N biết. Sau đây lại là 1 chuỗi ngày mệt mỏi, vì bé dại tuổi rộng tôi nên N luôn luôn cư xử cùng với tôi như người nhỏ tuổi hơn. Bất kỳ chuyện gì tôi cũng phải lo ngại cho cậu ta. Sinh nhật thì cậu ta "ngây thơ" đòi kim cương tôi, và vẫn... điềm nhiên gọi tôi là "chị". Dần dần dà, thật sự là thừa sức chịu đựng đựng của tôi, với tôi nói chia tay. N dù khôn xiết ngạc nhiên, nhưng mà cũng chẳng níu kéo gì.Đến tận bây giờ, thi thoảng lũ tôi vẫn chạm mặt lại nhau, nhưng chỉ còn là "chị em" bình thường, vẫn hỏi thăm chuyện của nhau, và chỉ bao gồm thế. Tôi cũng đã có một bến đỗ cho khách hàng rồi.Chị Vi thân mến, tôi kể câu chuyện của tôi chỉ là góp ý nhằm chị suy xét, chứ không có ý bảo chị đề nghị chia tay Quân tốt đại loại vậy. Hiện tại chị và Quân mới chỉ quen nhau, chị hoàn toàn có thể thử tìm hiểu xem liệu chị tất cả thể gật đầu "tình hình" này tuyệt không, và cũng thử kín thăm dò xem Quân nghĩ về chị như thế nào (chuyện kiểm tra điện thoại là dễ nhất, vì chưng Quân hoàn toàn có thể tâm sự với ai đó về chị chẳng hạn). Nếu như Quân thật sự là một trong người đàn ông có bản lĩnh , thì chị đừng vội từ vứt cậu ấy, hãy thử tìm hiểu về con tín đồ cậu ta.Về chuyện tầm thường thủy về sau, chị cũng phải ảnh hưởng tác động thật tích cực vào việc này. Trường hợp trong thời hạn yêu chị nhưng mà Quân bao gồm ý định gì không giỏi đẹp, thì chị rất có thể quyết định rằng bản thân nên làm gì rồi. Một lời khuyên thực tâm từ tôi: đừng mềm yếu đuối chị nhé! Với lũ ông nam nhi mà mượt yếu, bọn họ chỉ được nước lấn tới thôi chứ không cần biết sửa chữa đâu. Bắt buộc thật nghiêm túc xử lý vấn đề, đề xuất cho họ phát âm rằng thiếu phụ có bản lĩnh của fan phụ nữ, chưa hẳn "công dân hạng 2" như ngày xưa đâu.Chúc chị tìm được hạnh phúc.

Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, phụ huynh quý rộng vàng, chỉ tiếc anh không ít bệnh tật.

***

Ông nội làm việc ngoài mua sắm nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một đợt bà nội xin được một quẻ xăm thân miếu ngụt khói hương, nói bắt buộc cưới một cô bà xã hơn tuổi đến thằng cháu đích tôn thì nó bắt đầu qua được vận hạn.

Bà nội tất nhiên tin vào lời Phật dạy bọn chúng sinh nơi khói mùi hương vòng xung quanh chuông chùa ngân nga, vì thế ông bà nội bàn tính, chuyển lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mọt nhân duyên mang lại anh.

*

Nhà chị năm mồm ăn, trông vào mấy sào ruộng bội nghĩa màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, phụ vương chị vì mong muốn kiếm thêm không nhiều đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền không kiếm được, mà lại bị đá vỡ vạc dập lưng, tiêu hết cả gia sản, chào bán sạch cả lương thực, bệnh dịch không khỏi.

Hằng ngày cha chị chỉ hoàn toàn có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Nhì đứa em trai còn không đủ tuổi lớn. Nỗi âu sầu của gia đình, nỗi bi tráng của mẹ, làm trong thời gian thời phụ nữ của chị mang 1 gánh nặng vai trung phong tư.

Vì cụ bà mọt đến, réo rắt: "Gả cô đơn vị đi, tiền thì nhằm dưỡng bệnh dịch cho cha, còn che chở được chi phí tiêu vào nhà".

Mẹ chị lắc đầu, nào bao gồm ai hy vọng đẩy đứa đàn bà thơ dại của chính mình vào lò lửa? tuy thế chị xin: "Mẹ, cho bé đi nhé, vị trí tiền ấy có lẽ rằng chữa khỏi cho cha!".

Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ dại của chị. Ba chị nằm trên chóng tự đấm ngực mình; phụ nữ phải lấy đổi tuổi thanh xuân, gật đầu đồng ý lấy một tín đồ chả xứng với tôi chỉ vì cứu vãn tôi và cứu mái ấm gia đình này thôi ư!

Mẹ chị rã nước mắt, từ bỏ tay mình cài lên tóc phụ nữ cây trâm gài. Chị khoác áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mình , tự buông tấm khăn đỏ đậy đầu mình, nước mắt thời điểm đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.

Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về phần mình một đứa con nít vô tri.

***

Bà mẹ chồng trẻ tuổi chưa phải là người nghiêm ngặt khó tính, bố ông chồng ở xa cũng chẳng yêu cầu chị tam khấu cửu bái, lạy kính chào dạ vâng. Anh vâng lời chị em gọi chị là chị gái.

Hằng ngày, chị ngoài bài toán giúp mẹ chồng chăm ruộng rau với làm kết thúc việc nhà, thì cắt thuốc mang lại chồng, sắc đẹp thuốc, may áo đến chồng, giặt giũ, cho ông chồng chơi, cho ông xã ngủ, có lúc, anh ho xuyên suốt đêm, sốt cao, chị thức suốt đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.

Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.

Hàng làng mạc láng giềng gặp chị, chị hay cúi đầu yên lẽ, ko nói, vội vàng vã đi qua. Lần khần là ứng cùng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ thiết yếu sức mình mà anh thừa qua được dịch tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bị bệnh lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v...

Dần dà, số đông tình cảm anh dành riêng cho chị vượt vượt tình cảm giành riêng cho mẹ mình. Trong số những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc lúc anh vẫn ngủ say, chị thường khóc nước đôi mắt nóng rồi cúng thẫn từ hỏi mình: "Đây là hôn nhân của bản thân mình ư, phía trên là ông xã của mình ư?".

*

Đến tuổi đi học, chị may cho anh một dòng túi xách, dắt tay anh cho lớp. Các đứa trẻ trong và quanh đó thôn thường xuyên vây rước chị hát to: "Cô bé dâu, cô con dâu, làm dòng gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường..."

Chị không biết trong tâm mình là nỗi nhức hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, phương diện đỏ lên rồi white bệch, white rồi đỏ. 1 trong các buổi tối, anh bên trong chăn nói:

"Chị ơi, em yêu thương chị!".

Chị lại là vợ. Vk lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non trẻ của anh, lặng lặng. Lần trước tiên chị cười cợt đau khổ.

***

Cha anh làm việc ngoài bán buôn nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ba ngày mà thua thảm sạch bách bao tài sản tích cóp cực khổ lâu nay.

Sau khi phụ huynh chồng chửi bới cự cãi ầm trời, bố ck chị xong xuôi áo quăng quật nhà ra đi, từ đó không ai chạm chán lại ông nữa, nghe người ta nói lúc ấy ông bị bộ đội bắt đi làm việc phu. Thời gian đó trên fan mẹ ck chị còn vài sản phẩm trang sức, vậy đi đổi lấy vài đồng tiền.

Mẹ chồng và chị bàn nhau sở hữu lấy tía mẫu đất. Quan trọng mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn phần ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ dại đã giúp cha mẹ làm ruộng, âu sầu gì chị đã và đang nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.

Một công ty vốn giàu sang bỗng chốc hóa xấu cùng, lũ ông vứt đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm vấn đề làm ruộng nặng trĩu nhọc, làm cho bà kiệt quệ, ốm rồi ko dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như là van vỉ nói:

"Nó hãy còn bé dại dại, xin cô quan tâm nó, nếu cô mong muốn ra đi, xin hãy ngóng lúc nó trưởng thành".

Chị cố gắng chặt tay anh. Trường đoản cú đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.

Chị là người thanh nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, mà lại chị vẫn thuộc anh như cũ. Từ đó về sau, trong cả chính chị cũng không nhận biết mình rốt cuộc là vợ, là chị giỏi là bà mẹ của anh?

Chị quần quật ko ngày ko đêm, làm việc để anh liên tục đi học. Cuộc sống đời thường của chúng ta trôi qua khổ nhọc nhưng bằng lặng giữa tình bà bầu sâu nặng, tình yêu bát ngát như tình mẫu tử bền chặt.

Xem thêm: Thuốc an cung ngưu hoàng hoàn của hàn quốc hàng nội địa, an cung ngưu hoàng hàn quốc

Khi anh giỏi nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học tập Sư phạm, chị núm anh thu xếp hành lý, lại một đợt nữa đưa anh tới trường.

Chị nhìn cậu nam nhi trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do thiết yếu tay mình nuôi phệ từ bé dại đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cầm mà học tập hành, trong khi chị không nói thêm điều gì nữa.

Nhưng anh vẫn nói: "Chị, đợi tôi trở lại nhé!".

Tim chị đập vơi một nhịp, tuy nhiên mặt vẫn bình thường, tất cả điều khóe miệng ẩn một thú vui hân hoan cực kỳ nhẹ mà fan khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy không phải vì lời nói của anh, mà vì những gì chị vứt ra, đã làm được đáp đền lần đầu.

*

***

Chị vẫn thực hiện ruộng như trước, nhịn nạp năng lượng nhịn mặc dành tiền gửi đi.

Hai năm đầu, nghỉ ngơi hè cùng nghỉ tết anh rất nhiều về quê góp chị có tác dụng việc. Tuy thế năm thứ tía đại học, anh viết thư về nói: Chị chớ gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra bên ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng mang đến chị.

Lúc kia chị vẫn 29 tuổi.

Ở quê, người như chị đã là chị em của mấy đứa con. Bạn trong làng hầu hết bảo, chị nuôi anh mập khôn, lại còn đến anh bay li đi học, nạm coi như thể đã quá giỏi với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ ck nữa.

Bây tiếng anh đã đi xa, ngơi nghỉ ngoài trái đất bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết ông xã mình bao gồm về nữa hay là ko về nữa!

Chị cũng không biết trong thâm tâm mình là sẽ thủ tiết, giữ lại đạo phu thê: dù sao thì mười mấy năm kia chị cũng là 1 trong những cô dâu gả cưới đàng hoàng về công ty anh; tốt là mình đang vì chưng câu nói trước thời điểm ngày anh lên đường đi xa: "Chị, đợi tôi trở lại nhé!"; tuyệt là chị đang lo sợ như người chị em không yên trung ương về đứa con nhỏ tuổi của mình đã ở xa; chị cứ chờ.

Chị cứ duy trì sự yên ổn tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.

Cuối cùng cũng đã tới khi anh xuất sắc nghiệp. Anh con quay về. Anh đã là một người bầy ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người lũ ông nho nhã đọc biết.

Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ vẫn sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một trong người bọn bà đơn vị quê đích thực.

Trong lòng chị chỉ còn coi anh là 1 trong những đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: "Chị, tôi đang trưởng thành, giờ bạn cũng có thể thành thân!".

Chị quan sát anh, như đã nằm mơ, chị hại mình vẫn nghe nhầm. Anh cũng là một người bọn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?

Chị cười, tự lòng lòng dơ lên miệng mỉm cười rạng rỡ, cũng nhằm rơi xuống đa số giọt nước mắt đẹp tươi nhất đời người.

***

Anh ở lại thị xã dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ bao gồm với nhau một nam nhi một bé gái.

Sau này, anh mang lại khu mỏ dầu dạy dỗ học, thăng tiến hiệu trưởng một ngôi trường Trung học phụ thuộc bằng cấp và tay nghề dạy học tập của mình. Vì chưng hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa bà xã con lên trường.

Các cô giáo trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Bao gồm một cô giáo bộc tuệch chạy ra nói:

"Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà lại không đón cả chị công ty và những cháu luôn?".

Một sự vắng lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu quan sát chị. Dịp ấy, phương diện chị sượng trân trân, do dự nên nói gì, chị cười méo mó, quan sát anh biết lỗi. Anh ngoái đầu chú ý chị, nói với tất cả mọi bạn với giọng dĩ nhiên nịch:

"Chị những chú đây. Bao gồm cô ấy mới tất cả tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng của con người tôi".

Chị nghe anh nói, đôi mắt chị dơ lên toàn là nước mắt.

*

***

Năm mon như bài bác ca, tình thân như ngọn lửa

Bây giờ chị vẫn bảy mươi hai, vì thao tác làm việc nặng nhọc vượt nhiều, sức khoẻ kém, căn bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ bỏ lâu.

Hai trong năm này họ dọn về khu đơn vị này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày thừa lạnh, đều phải có thể chạm mặt bóng dáng vẻ họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị ráng gậy chống, anh đỡ một bên, đi lừ đừ từng cách một về phía trước, như vẫn dìu một đứa trẻ con tập đi, chăm sóc như thế, nhiệt tình như thế.

Những bạn biết chuyện của mình đều nhìn theo, cảm động bởi tình yêu sâu nặng và gắn kết của anh cùng chị, sở hữu nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:

"Cô ấy mang mang lại tôi sinh mệnh, cho bà mẹ tôi sự nóng áp, đến tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành riêng nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy".

Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dìu đi đứa bé bỏng năm tuổi, họ thuộc mỉm cười, rất đẹp như đường nét mây chiều êm ái địa điểm chân trời mùa hạ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.